CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 344

anh không còn lấy đó làm nguồn an ủi được nữa. Lớp tuyết bao
phủ càng mỏng nhẹ, trái tim anh càng trĩu nặng.

Maneck không nói năng gì, dù cậu nghĩ bố đang hơi phóng

đại khi tuyên bố: “Đi dạo mà cứ như bước vào chiến trường.”

Chị Kohlah chưa bao giờ cất chân đi dạo dù chỉ một lần. “Em

thích đứng trong bếp ngắm cảnh,” chị nói mỗi lần chồng rủ đi.
“Như thế đỡ nhọc hơn.”

Nhưng với anh Kohlah, những cuộc tản bộ dài đơn độc là thú

vui lớn của đời anh, nhất là sau mùa đông, khi mỗi chuyến ngao
du lại mang nét duyên dáng nhờ cảm giác không chắc chắn
ngọt ngào – cái gì đang đợi ở khúc quanh tới? Một con suối nhỏ
mới thành hình chăng? Những cây hoa dại anh chưa nhìn thấy
từ hôm qua ư? Kí ức tuyệt vời của anh còn ghi nhớ tảng đá cuội
khổng lồ bị nứt toác bởi một bụi cây đâm lên từ giữa lòng đá.
Đôi khi anh bị biến thành nạn nhân của một cuộc phục kích
đáng yêu: toàn cảnh thung lũng bỗng trải ra từ một góc độ chưa
từng thấy bao giờ.

Ngày nay, mỗi cuộc đi dạo lại giống như một ca thức khuya

trông người hấp hối, để xem những gì còn trụ lại, cái gì đã bị
đốn hạ. Bước tới một cái cây mình thích, anh lại dừng lại dưới
tán một lúc rồi mới đi tiếp. Anh đưa tay vuốt dọc thân cây sứt
sẹo, mừng vì người bạn già đã sống sót thêm một ngày nữa. Rất
nhiều gờ đá nơi anh từng ngồi ngắm hoàng hôn đã bị thuốc nổ
thổi tung. Khi tìm thấy một rìa, anh ngồi xuống nghỉ vài phút
và tự hỏi liệu nó có còn ở đây chờ anh vào lần sau chăng.

Chẳng bao lâu sau, dân thị trấn bắt đầu xì xào về anh. “Dạo

này bệnh hâm của anh Kohlah trở nặng rồi,” họ nói. “Anh ta nói
chuyện với cây cối và đất đá, rồi vỗ về chúng như đang chơi với
chó ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.