CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 345

Khi nghe được những chuyện ngồi lê đôi mách ấy, toàn thân

Maneck nóng bừng vì ngượng, cậu chỉ ước sao bố mình chấm
dứt những cử chỉ đáng xấu hổ ấy đi. Song le, ruột gan cậu lại sôi
sục giận dữ, chỉ muốn tát những kẻ dốt nát, vô tâm kia cho
chúng sáng ra đôi chút.

Nhân dịp kỉ niệm năm năm ngày con đường hoàn thành, hội

đồng thị trấn, nay nằm dưới sự chi phối của một toán doanh
nhân và chủ thầu mới, cho tổ chức một buổi lễ nhỏ, mời tất cả
mọi người đến dự. Gớm ghét trò hội hè nọ, anh Kohlah rời cửa
hàng khi trời mới ngả về chiều. Anh gỡ miếng che mắt xuống và
lên đường đi bách bộ. Đám loa thuê đậu vắt vẻo trên các cành
cây xung quanh quảng trường thị trấn còn đuổi theo anh một
quãng xa bằng những khúc nhạc chói tai và tiếng lảm nhảm
của những bài phát biểu vô nghĩa.

Khi ánh sáng ban ngày nhạt dần, hứa hẹn buổi hoàng hôn

sắp xuống, anh đã đi bộ được chừng ba dặm. Những vệt màu
hồng và cam dệt muôn sợi chỉ phù du lên nền trời. Anh dừng
chân để phóng mắt về phía tây, háo hức được thưởng ngoạn
khoảnh khắc này. Những lúc như thế anh lại ước mình còn đủ
hai mắt để có thể bao quát được hết toàn cảnh.

Khi ánh nhìn của anh bị kéo xuống dưới, quét dọc dải sườn

đồi trơ trụi. Từ hàng trăm túp lều bốc lên làn khói xám hăng
hăng của những bếp nấu đạm bạc. Màn sương che mờ cả chân
trời. Đứng nơi cuối gió, anh ngửi thấy hơi mù cay sè, và đằng
sau đó, là mùi hôi thối của phân người mà nó cố sống cố chết
giấu đi. Anh nhấp nhổm đổi chân. Một mẩu cành con gãy rắc
dưới chân anh. Anh đứng đờ đẫn, tự hỏi mình còn chờ đợi cái gì
nữa. Anh nghe thấy tiếng các bà mẹ gọi con the thé, tiếng hò hét
của bọn trẻ, tiếng sủa của lũ chó hoang. Anh mường tượng ra
những thức ăn nghèo nàn nấu trong những chiếc nồi đang dần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.