CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 367

Người sửa bản in gật đầu: “Cậu thấy đấy, cậu không thể tự

nhiên vẽ ra những ranh giới cùng vách ngăn và từ chối di
chuyển vượt quá phạm vi của chúng. Đôi khi cậu phải lấy thất
bại làm những viên đá lát con đường dẫn mình đến thành công.
Cậu phải duy trì một trạng thái cân bằng mong manh giữa hi
vọng và tuyệt vọng.” Ông ta ngừng lời, nghiền ngẫm những gì
mình vừa nói. “Phải,” ông ta nhắc lại. “Nói cho cùng, tất cả đều
là vấn đề cân bằng.”

Maneck gật đầu. “Nhưng mà, chắc chú phải nhớ công việc cũ

lắm nhỉ.”

“À, cũng không hẳn,” ông ta gạt đi nỗi thông cảm. “Không

phải bản thân công việc. Đa phần các tin bài trên báo chí rặt
một đống rác rưởi. Một lượng lớn những thứ đi vào qua cửa sổ
tâm hồn của tôi đều nhanh chóng bị thải ra.”

Maneck ngờ ngợ thấy câu này hoàn toàn trái ngược với

những gì ông khách vừa nói trước đó. Có lẽ vị luật sư ẩn sau con
người biên tập viên vẫn chưa lụt nghề, thừa sức cãi cho cả hai
thái cực của một vấn đề.

“Có vài thứ hay tôi đã giữ lại, và nay vẫn còn.” Người sửa bản

in gõ cộc cộc mấy cái, trước là lên trán, sau là lên hộp bút nhựa.
“Não chẳng gợn ý điên – hộp không dung bút hỏng.”

Tiếng dận thình thịch của chiếc nạng lẻ loi báo hiệu cuộc trở

về dọc hành lang của ông bố và cô con gái. Maneck và người sửa
bản in chào họ bằng những nụ cười hòa nhã. Song hai bố con
chẳng vì thế mà dễ dàng nguôi giận. Khi bước qua để về chỗ
mình ngồi, ông bố thọc mạnh mũi nạng vào chân người sửa bản
in. Nếu người sửa bản in không lường trước được cuộc đột kích,
hẳn ông ta đã thành công. “Xin lỗi,” ông bố nói cộc lốc, thất
vọng ra mặt. “Biết làm thế nào được, sao có thể tránh những lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.