CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 425

ra khuôn mặt đang bay lượn trên cao giấu sau cặp kính râm. Cái
hình người ấy giơ một cánh tay trắng phớ lên và vẫy chào.

“Ôi, những người dự mít tinh hôm nay thật may mắn gấp

đôi!” Vị diễn giả hét sang sảng vào micro. “Thủ tướng thì ở trên
sân khấu này với chúng ta, còn con trai bà lại đang ở trên trời
cao, ngay trên đầu chúng ta! Chúng ta còn có thể mong mỏi gì
hơn nữa!”

Trong khi đó, ông con trai ở trên trời đã bắt đầu ném các tờ

truyền đơn xuống. Với khiếu kịch nghệ trời sinh, thoạt tiên anh
ta chỉ thả một tờ xuống để nhử khán giả. Mọi cặp mắt đều đóng
đinh vào tờ giấy đang hờ hững chao liệng và lượn vòng. Anh ta
tiếp nối bằng hai tờ truyền đơn nữa, và chờ đợi, trước khi xả hết
cả mớ bằng những nắm to đùng.

“Vâng, thưa các anh chị em, Người mẹ của Ấn Độ đang ngồi

đây, trên khán đài với chúng ta, và Con trai của Ấn Độ đang ở
trên trời cao kia! Hiện tại huy hoàng, ở đây, lúc này, và tương lai
rạng rỡ, trên kia, đang đợi lúc hạ phàm và bao bọc cuộc đời
chúng ta! Đất nước ta thật may mắn biết chừng nào!”

Những lá truyền đơn ít ỏi đầu tiên sà xuống đất, mang bức

hình của thủ tướng cùng Chương trình Hai mươi Mốt Điểm.
Một lần nữa, lũ trẻ lại được một phen thỏa thích đuổi theo đám
giấy để đua xem đứa nào nhặt được nhiều nhất. Quả khinh khí
cầu rời khỏi bầu trời, để lại không gian cho cuộc tấn công cuối
cùng của chiếc trực thăng.

Lần này nó hạ thấp hơn nhiều so với trước đó. Rủi ro được

đền đáp bằng sự chính xác: một cơn mưa cánh hoa hồng hoành
tráng sau chót trút xuống sân khấu. Nhưng tấm hình thủ tướng
cao hai nhăm mét bắt đầu rung chuyển trong cơn bão của cánh
quạt trực thăng. Đám đông hét lên kinh hoảng. Cái hình người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.