CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 446

“Phét.”

Lời bác bỏ thẳng đuột buộc Om phải ngắm lại tấm pa-nô.

“Cậu nói cũng phải,” Om xuống nước. “Cũng không thực to
bằng thế. Người ta hay vẽ vống lên ấy mà. Nhưng con bé này có
cặp vú rắn lắm, hình dáng cũng ngon lành y hệt. Thỉnh thoảng
nó vẫn cho tớ sờ đấy.”

“Dào, tớ có phải trẻ con đâu.”

“Tớ thề đấy. Tên nó là Shanti. Chỉ cần tớ thích là nó cởi khuy

áo cho tớ bóp ngay,” cậu nói, thả cho trí tưởng tượng của mình
chạy hết tốc lực. Thấy Maneck cười ngặt nghẽo và vỗ gối bồm
bộp, cậu ngây ngô hỏi: “Thế ra cậu chưa làm thế với đứa con gái
nào à?”

“Dĩ nhiên là rồi chứ,” Maneck vội vã đáp. “Nhưng cậu bảo cậu

ở với ông bác trong một căn nhà rất bé cơ mà. Lấy đâu ra dịp
làm trò ấy?”

“Dễ ợt. Gần khu nhà tớ có một con mương, mé sau có vô khối

bụi rậm. Đêm đến bọn tớ lại ra đấy. Nhưng chỉ vài phút thôi.
Nếu nó đi lâu quá, thể nào cũng có người đi tìm.”

Vừa bập nhẹ một hơi thuốc, cậu vừa vẽ ra những cuộc khám

phá tóc và da thịt Shanti, cùng những chuyến du hành vào váy
áo nàng.

“Vừa khéo cậu lại là thợ may chứ lị,” Maneck trêu. “Cái gì dính

đến quần áo cậu chả thạo.”

Song Om vẫn thao thao bất tuyệt không chút nao núng, và

kết lại câu chuyện ngay trước pha đột nhập sau chót. “Có một
lần, tớ đè nghiến cô nàng ra, hai đứa suýt làm chuyện đấy. Tự
nhiên trong bụi có tiếng động, thế là nó sợ.” Cậu húp cạn trà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.