CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 507

“Cả cái thằng kia kìa, đứng cạnh lão Kesar ấy, trông quen

lắm,” Ishvar tiếp lời.

Gã đàn ông nhỏ thó, nom trí thức đang ton tón nhảy theo

như một con thỏ, mũi dãi lòng thòng vì cảm lạnh. Chốc chốc y
lại khịt nước mũi vào và nuốt xuống. Om mon men ló ra nhìn
cho kỹ. “Chính là gã đòi bán cho bác cháu ta cái phiếu thực
phẩm với giá hai trăm rupi đấy, tay Điều phối viên ấy.”

“Đúng rồi. Mà hắn vẫn còn ho hắng khụt khịt ghê chưa. Quay

lại đây, tốt hơn hết ta cứ trốn cho kĩ, thế an toàn hơn.”

Gã Điều phối viên đang ghi ghi chép chép lên một cái cặp

giấy, đếm số đầu người trong khi xe tải gom “hàng”. “Khoan đã,
Hạ sĩ,” gã phản đối. “Trông mụ kia kìa – tã quá. Bỏ đi, không.”

“Cậu lo việc của cậu đi,” Hạ sĩ Kesar nói. “Tôi sẽ làm việc của

tôi. Nếu cậu thừa thời gian, đi mà chăm chút cho cặp kính của
mình ấy.”

“Cảm ơn ông,” gã Điều phối viên nói, bàn tay phóng lên để kịp

chặn đà trượt của cặp kính. Trên đường trở xuống, mấy ngón
tay quệt luôn giọt ngọc đang lủng lẳng nơi mũi. Hai cử chỉ phối
hợp mượt hết chỗ chê. “Nhưng xin ngài nghe tôi, không,” gã sụt
sịt. “Trông bộ dạng thế thì mụ ăn mày này hết đát rồi.”

“Nói thật nhá, chuyện đấy tôi đếch quan tâm. Tôi còn phải

tuân lệnh cấp trên.” Tối nay, Hạ sĩ Kesar đã quyết sẽ không tha
cho tên nào, công việc của lão càng lúc càng nhọc nhằn hơn.
Gom người cho các buổi mít tinh chính trị không tệ. Vây bắt đối
tượng tình nghi MISA cũng tạm được. Nhưng mấy trò xóa khu
lều lán, bắt bớ hàng rong, san bằng khu ổ chuột đang xáo động
trạng thái tĩnh tại của tâm hồn lão. Và trong thời gian cấp trên
chưa kịp soạn thảo một chiến lược mới tiến bộ hòng giải quyết
triệt để vấn nạn ăn mày, lão phải xúc hết dân cư vạ vật ở vỉa hè

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.