CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 533

“Cháu có.”

Cô bắt tay vào sửa soạn đồ nghề. “Cháu là một chàng trai rất

tốt bụng, cháu có biết không? Bố mẹ cháu thật có phúc mới sinh
được đứa con như cháu.” Bỗng cô đột ngột chuyển hướng.
“Khoan đã, còn lớp học thì sao?”

“Hôm nay cháu không có tiết.”

“Hừm,” cô vừa nói giọng hồ nghi, vừa chọn chỉ. Họ mang

đống váy ra phòng trước, ở đó có nhiều ánh sáng hơn. “Dì sẽ dạy
cháu đơm khuy. Dễ hơn may gấu.”

“Gì cũng được. Cháu học nhanh lắm.”

“Rồi sẽ biết ngay thôi. Đầu tiên cháu đo và lấy phấn đánh dấu

vị trí, theo đường thẳng. Đây là bước quan trọng nhất, nếu
không mặt trước trông sẽ xiên xẹo. Ơn trời đây chỉ là váy vải pô-
pơ-lin thường, không phải vải voan trơn nhẫy như tháng
trước.” Cô hướng dẫn cậu làm từng bước, nhắc đi nhắc lại là
đường chỉ chạy qua bốn lỗ khuy phải song song, không được cắt
chéo nhau.

Cậu đơm chiếc khuy tiếp theo. “Ôi, giá mà dì có đôi mắt như

thời trẻ,” cô thở dài, khi cậu đưa chỉ lên môi mút và xâu qua lỗ
kim. Cậu mất mấy lần chọc kim lung tung rồi mới dò được lỗ
khuy bị che khuất qua lần vải. Nhưng rốt cuộc cậu cũng làm
xong khá nhanh, và thắt nút chỉ với bộ mặt đắc thắng.

Hai tiếng sau, hai dì cháu đã đơm xong mười sáu cái khuy và

lên được ba cái gấu váy. “Thấy mất thời gian chưa?” Cô nói. “Mà
giờ dì phải nghỉ để nấu cơm trưa đã.”

“Cháu không đói.”

“Hôm nay không đói, hôm nay không có tiết. Lạ nhỉ.” “Thật

mà dì. Kệ bữa trưa đi, cháu không đói thật mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.