CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 535

chút nước vào, vẫn không ảnh hưởng gì đến mùi vị. Như thế sẽ
có đủ thức ăn cho cả trưa và tối.”

“Được ạ. Còn cái này là dành riêng cho dì,” cậu đưa cho cô

một chiếc túi.

Cô thò tay vào túi và lôi ra một túm cà rốt. “Cháu muốn dì

nấu cái này lên cùng ăn ư?”

“Không phải cho chúng ta, dì ạ. Cho dì thôi, để ăn sống. Tốt

cho mắt dì lắm đấy. Nhất là vì lúc này chúng đang phải làm việc
rất nhiều.”

“Cảm ơn cháu, nhưng dì không muốn ăn đâu.”

“Dì mà không ăn cà rốt, thì cũng không được ăn alaytipalayti.

Ít ra dì phải ăn một củ trong bữa trưa này.”

“Cháu điên chắc mà nghĩ dì sẽ ăn cà rốt sống? Ngay cả mẹ dì

cũng không ép được dì.”

Trong khi cô bày bàn, cậu lấy ra một củ vừa vừa, cắt lá và đặt

xuống cạnh đĩa của cô.

“Dì hi vọng nó là của cháu,” cô nói.

“Không ăn cà rốt, nghỉ alayti-palayti.” Cậu kiên quyết không

đưa bát sang cho cô. “Cháu quy định luật. Vì lợi ích của dì.”

Cô cười phá ra, nhưng nhìn cậu ăn, nước miếng trong miệng

cô bắt đầu tứa ra. Cô cầm đầu nhỏ của củ cà rốt lên như thể
muốn dang tay phang thẳng vào đầu cậu, và cắn một miếng với
vẻ căm hận. Cậu toét miệng cười và đẩy bát gan mề gà sang cho
cô. “Bố cháu nói một con mắt của bố cháu phải khỏe bằng cả hai
con mắt của nhiều người khác nhờ ông ăn cà rốt thường xuyên.
Ông bảo, mỗi ngày chén một củ, chẳng bao giờ lo mù.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.