CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 536

Trong suốt bữa ăn, mỗi lần phải cắn một miếng, cô lại nhăn

nhó khổ sở. “Ơn trời còn có món alayti-palayti ngon tuyệt này.
Không có món sốt ăn kèm, cục xơ sống sít này sẽ làm tắc cổ dì
mất.”

“Dì nói cháu nghe xem,” cậu nói khi cả hai đã ăn xong bữa.

“Mắt dì đã khá hơn chưa?”

“Đủ tinh để nhìn rõ con quỷ trong lốt cháu.”

Công cuộc may vá tăng tốc sau bữa trưa, nhưng đến chiều

muộn, mí mắt Dina cứ trĩu xuống. “Dì phải nghỉ uống trà đây.
Được không, thưa cậu chủ?”

“Mười lăm phút thôi, nhớ nhé. Dì pha cho cháu một cốc nữa.”

Cô bỏ xuống bếp, vừa cười vừa lắc đầu.

Bảy giờ tối, tâm trí cô chuyển sang nhiệm vụ ăn tối. “Có bát

alayti-palayti để sẵn trong bếp làm dì thấy đói bụng sớm hơn
bình thường. Cháu thì sao? Ăn bây giờ, hay chờ đến tám giờ?”

“Dì thích ăn lúc nào cũng được,” cậu lúng búng, môi còn bận

mím lại để giữ cây kim chưa xỏ. Cậu kéo một sợi chỉ dài khỏi lô.

“Trông cháu kìa! Mới lần đầu tập tọng khâu vá mà đã làm bộ

như một gã thợ may dở hơi rồi! Bỏ cái kim xuống! Mau! Kẻo lại
nuốt vào bụng bây giờ!”

Cậu bỏ cây kim xuống, ngượng nghịu. Cô đã nói trúng tim

đen cậu – cậu đang cố bắt chước phong thái ngạo nghễ của Om:
cậu ta thích dùng môi kẹp đủ thứ, nào ghim, kim, lưỡi lam, kéo,
liều lĩnh mang những món đồ vật sắc nhọn đặt giữa những thớ
thịt mềm yếu, vô phương tự vệ.

“Dì biết ăn nói sao với mẹ cháu nếu dì trả lại thằng con cô ấy

kèm một cây kim mắc trong dạ dày?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.