CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 538

cấp cao, đẳng cấp thấp ấy, không ngờ lại gần với dì đến thế.
Ngay trong căn hộ của dì. Lần đầu tiên dì thực sự biết rõ con
người. Trời ơi, bất hạnh khủng khiếp, đáng sợ quá.” Cô lắc đầu,
cơ hồ không thể tin nổi.

Cô cố ăn tiếp, nhưng lại phải thôi. “So với họ, cuộc đời của dì

quả thật quá an nhàn và sung sướng. Giờ họ lại đang gặp thêm
tai bay vạ gió nữa chứ. Dì chỉ mong họ bình an trở về. Người ta
suốt ngày ca ngợi Thượng Đế vĩ đại, Thượng Đế công bằng,
nhưng dì thật không dám chắc.”

“Thượng Đế chết rồi,” Maneck nói. “Một triết gia người Đức

đã viết thế đấy.”

Dina sững sờ. “Dì tin người Đức có thể nói những câu kiểu

đó,” cô nhíu mày. “Còn cháu, cháu có tin thế không?”

“Cũng đã có lúc cháu tin là thế. Nhưng giờ cháu lại nghĩ

Thượng Đế là một thợ may chăn ghép khổng lồ. Với vô vàn mẫu
hoa văn khác nhau. Và tấm chăn đã thành ra quá to và rối rắm,
không thể thấy hết họa tiết, những mảnh hình vuông và hình
thoi và hình tam giác không còn khớp với nhau nữa, tất thảy
trở nên vô nghĩa. Vì thế Người đã bỏ mặc nó.”

“Lắm lúc cháu nói toàn những chuyện ngớ ngẩn, Maneck ạ,”

Trong khi cô dọn bàn, cậu mở cửa sổ bếp và gọi meo meo.

Những mẩu bánh mì và alayti-palayti vụn bay qua cửa sổ. Cậu
hi vọng thức ăn không quá cay đến nỗi lũ mèo không xơi được,
đoạn quay lại phòng may và cầm một chiếc váy mới lên, miệng
giục giã Dina nhanh chân nhanh tay lên. “Thằng bé này hóa rồ
rồi. Ăn xong cũng phải cho dì vài phút nghỉ ngơi đã chứ. Dì già
rồi, có phải con chó ranh như cháu đâu.”

“Dì có già đâu. Thật ra, dì còn trẻ lắm. Và đẹp nữa,” cậu liều

mình đế thêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.