CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 54

“Khỏe lắm, cảm ơn chú.” Rustom đáp, đoạn phóng ánh mắt

qua vai áo vét nâu nhìn Dina, khi ấy đang thích thú quan sát.

“Này, cậu nghĩ sao về nghệ sĩ dương cầm sắp biểu diễn tối

nay? Liệu anh ta có chuyển tải nổi chiều sâu cần có trong những
khúc nhạc chậm không? Cậu có nghĩ rằng phần cực chậm – ái
chà, xin thứ lỗi, thứ lỗi, tôi sẽ quay lại ngay, tôi phải ra chào ông
Medhora một câu đã,” và ông quày quả bỏ đi. Rustom mỉm cười
với Dina và lắc đầu giả bộ thất vọng.

Chuông reo vang, cửa thính phòng rộng mở. Hai chị em bà

cao kều hối hả chạy lên hàng đầu, chân bước đều tăm tắp, đoạn
họ lật hai chiếc ghế gập bọc nỉ màu huyết dụ ra, và ngồi thụp
xuống một cách đắc thắng, rồi quay sang cười hớn hở với nhau,
sung sướng vì đã lại chiến thắng trò ghế nhạc

[11]

bí mật của

riêng mình. Dina chọn ghế ngay sát lối đi trung tâm như
thường lệ, nằm ở khoảng giữa khán phòng.

Khi các chỗ ngồi dần được lấp đầy, Rustom bước đến bên cô.

“Chỗ này có trống không?” Cô gật đầu.

Anh bèn ngồi xuống. “Cái ông Toddywalla kia tính hay nhỉ?”

“Ô, đó là tên ông ấy hả? Vâng, ông ấy buồn cười thật.”

“Nếu buổi diễn có nhạt quá, thì xem tạm ông ấy chắc cũng đủ

vui rồi.”

Đèn mờ dần, hai nghệ sĩ bước ra sân khấu trong tiếng vỗ tay

lẹt đẹt. “Nhân tiện, tôi là Rustom Dalal,” anh nói, đoạn nghiêng
người sát lại và chìa tay ra, đúng lúc cây sáo đón lấy nốt la trong
trẻo của đàn dương cầm và ngân lên nốt la tròn đầy réo rắt của
riêng mình.

Cô thì thầm “Dina Shro ” nhưng không bắt lấy tay anh, vì

bóng tối khiến cô không thể nhìn ra ngay bàn tay đang giơ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.