CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 550

cuống quýt đẩy ông ra, sợ dây nước nôn vào mình. “Thôi được
rồi, về đi. Ngủ một tí đi. Tôi sẽ gặp các người sau.”

Suốt khoảng thời gian còn lại của ngày hôm ấy, không ai làm

phiền đến họ trong căn lán tôn. Đến chiều tối, họ nghe thấy
tiếng mọi người lục tục kéo đến khu bếp ăn. Ishvar hỏi Om có
muốn ăn không. “Có, cháu đói lắm,” cậu nói, hai bác cháu bèn
ngồi dậy. Lại thấy choáng, họ đành nằm xuống. Họ không buồn
cưỡng lại cơn váng vất mới này.

Một lát sau, lão ăn mày lăn bệ tới, mang theo thức ăn. Lão lăn

rất chậm, cẩn thận để không làm sánh đổ đĩa thức ăn đang đặt
chênh vênh trên cặp đùi cụt lủn. “Tôi trông thấy hai bác cháu bị
ốm. Ăn đi, thế mới khỏe lại được. Nhưng nhai kĩ vào, đừng vội.”

Hai người thợ may cảm ơn lão đã mang thức ăn tới. Lão mãn

nguyện nhìn họ xúc miếng đầu tiên, và từ chối không ăn chung.
“Tôi ăn rồi.”

Ishvar uống cạn ca nước, lão ăn mày lật đật đẩy bệ để đi lấy

thêm. “Ấy đừng, để tôi đi lấy cho,” Om nói. “Tôi khỏe rồi.”

Lão ăn mày không chịu, và mau chóng quay về cùng một ca

nước đầy ắp. Lão hỏi họ có muốn ăn thêm bánh chapati không.
“Tôi vừa làm thân với một người phục vụ bếp, nên muốn lấy
bao nhiêu cũng được.”

“Thôi thôi, không cần đâu, chúng tôi no rồi, cảm ơn bác,”

Ishvar nói, và hỏi lão tên gì.

“Mọi người gọi tôi là Sâu.”

“Sao lại thế?”

“Tôi bảo rồi mà. Hồi Ông trùm chưa cho tôi cái bệ, tôi toàn

phải lết đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.