CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 548

Đến khi người đưa nước tới chỗ Om làm việc, bì nước đã nhẹ

đi nhiều. Cả bước chân ông ta cũng vậy. Sáu công nhân đào
mương được uống trước, rồi đến đám phụ nữ được phân công đi
đổ đất. Con họ chơi đùa gần mương. Mấy người phụ nữ khum
tay vốc nước cho con uống từ đó.

Om dấp ướt tay và vuốt ngược tóc lên. Cậu móc nửa chiếc

lược ra và chải mải miết. “Ê, ngài minh tinh màn bạc!” Tay quản
đốc hét. “Quay trở lại làm việc đi!”

Om cất cây lược đi, chuyển sự chú ý rời rã sang việc đào xới.

Cậu khoan khoái tận hưởng những giây phút nhìn mấy người
phụ nữ cúi xuống vét đất đá, ngực họ dồn về trước ngực áo. Sọt
đất đội trên đầu, họ chỉnh trang lại sari và bước đi, dáng cao cao,
vẻ nghiêm nghị, chân tay chuyển động mượt mà như nước
chảy. Hệt như Shanti bên vòi nước, cậu thầm nghĩ, cái bình
đồng cũng khiến hông cô ấy lắc lư như vậy.

Giờ nối giờ trôi qua, đám phụ nữ cũng không đủ sức giúp cậu

quên đi nỗi thống khổ của công việc. Còng lưng dưới mương,
cây cuốc chim nặng nề trên đôi tay đã quen với kéo cắt và kim
chỉ, cậu oằn mình chiến đấu với lớp đất cứng đanh. Chỉ còn nỗi
tự ái, sợ bị đám phụ nữ coi là hạng ẻo lả mới giữ cậu tiếp tục
công việc. Những vết giộp mới manh nha nổi lên vài phút sau
khi cậu bắt đầu làm giờ đã vỡ bục ra hết. Cậu hầu như không
đứng thẳng được nữa, còn vai cậu nóng như lửa đốt.

Một đứa bé trong đám đang chơi cạnh mương bắt đầu khóc.

Mẹ nó bỏ cái sọt xuống và chạy đến chỗ con. “Mụ lười biếng kia,”
gã giám thị quát. “Quay lại làm việc mau!” “Nhưng con tôi đang
khóc.” Chị ta bế đứa bé lên. Nước mắt vạch thành những đường
lóng lánh trên đôi má lấm lem đất cát của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.