CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 596

chờ biến màn đêm thành một thứ lỗ đen rợn người. Ai nấy bắt
đầu gào khóc.

Ông trùm dừng lại trước cửa chính để săm soi tấm biển, và

ghi vào cuốn sổ tay của mình. Đoạn ông giơ ngón tay trỏ ra ấn
vào chuông cửa.

Hai Ram!” Ishvar ôm đầu tuyệt vọng. “Cô ấy sẽ tức giận biết

chừng nào, bị đánh thức lúc muộn mằn thế này!”

“Tôi cũng muộn,” Ông trùm nói. “Tôi bị lỡ mất buổi lễ ở đền

rồi, nhưng tôi đâu có kêu ca gì, phải không?” Không thấy ai ra
mở cửa, ông nhấn đi nhấn lại chuông. Tài xế xe tải cũng bấm còi
inh ỏi để giục.

“Xin ngài dừng lại cho!” Om cầu xin. “Tới mức này chắc chắn

chúng tôi sẽ mất việc!” Ôm trùm nở nụ cười nhẫn nại và tiếp tục
ghi chép. Việc viết trong bóng tối chẳng gây chút khó khăn nào
cho ông.

Trong nhà, tiếng chuông cửa cũng làm Dina điên tiết chẳng

kém gì hai người thợ. Cô lao vào phòng Maneck. “Dậy đi, mau
lên!” Phải bị lắc mấy cái ra trò, cậu mới cựa quậy. “Mặt mũi thì
như thiên thần, thế mà ngáy chả khác gì trâu mộng! Dậy đi nào!
Cháu có nghe thấy không? Có người gọi cửa!”

“Ai ạ?”

”Dì đã nhòm qua lỗ mắt cửa rồi, nhưng cháu thừa biết mắt

mũi dì đấy. Dì chỉ biết có ba người thôi. Dì muốn cháu xem hộ.”

Cô vẫn chưa bật đèn lên, hi vọng đám khách không mời sẽ bỏ

đi. Sau khi dặn cậu phải đi thật khẽ, cô dẫn cậu ra cửa trước và
giữ chặt chốt. Cậu ghé mắt nhòm và mừng rỡ quay đầu lại.

“Mở cửa đi dì! Chú Ishvar với Om đấy, họ đi cùng ai đó!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.