CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 597

Đứng bên ngoài, họ nghe thấy tiếng cậu và gọi: “Cô ơi, là

chúng tôi đây, cô Dina, chúng tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền cô.
Xin hãy thứ lỗi cho chúng tôi, sẽ không mất thời gian lắm
đâu…” Tiếng nói của họ tắt dần thành một dấu hỏi e sợ.

Cô bật công tắc đèn hành lang, trong bụng vẫn dè chừng, và

hé cửa ra một chút – rồi mở toang ra. “Đúng là hai người! Hai
người đã ở đâu vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?”

Cô còn chẳng buồn che đậy nỗi mừng rỡ của mình. Nó khiến

cô kinh ngạc: cô sung sướng tận hưởng cảm giác trọn vẹn nó
mang lại, cảm xúc của cô chạy thẳng lên đầu lưỡi, chẳng hề bị
xoắn vặn vì dối trá.

“Vào nhà đi, vào đi!” Cô nói. “Trời ơi, suốt mấy tuần qua

chúng tôi lo lắng cho hai người biết bao!”

Ông trùm đứng lùi lại trong khi Ishvar tập tễnh bước qua

ngưỡng cửa và cố nặn ra một nụ cười. Từ mắt cá chân của ông
sút ra mấy vòng vải dơ dáy của ngài bác sĩ. Om theo sát sau lưng
ông và giẫm luôn lên miếng băng gạc trong cơn hối hả. Xuyên
qua lối ra vào tối om, họ ngại ngùng bước vào khoảng sáng lộ
liễu nơi hành lang.

“Trời đất ơi! Trông bộ dạng hai người kìa!” Dina kêu lên, bàng

hoàng trước hai khuôn mặt hốc hác, quần áo bẩn thỉu, tóc tai
rối bù. Mất một lúc, cả cô lẫn Maneck đều không nói nên lời. Họ
trân trối nhìn. Rồi những câu hỏi túa ra, câu nọ vấp câu kia, và
những câu trả lời rời rạc cũng tán loạn chẳng kém.

Vẫn đứng chờ ngoài cửa, Ông trùm bèn chen ngang tràng kể

lể rối rắm của Ishvar và Om. “Tôi chỉ muốn xác nhận – hai người
thợ này làm việc cho cô hả?”

“Vâng. Để làm gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.