CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 599

Maneck vỗ vai cậu, nói giờ họ đã an toàn, còn Dina nhấn

mạnh rằng việc cần làm nhất bây giờ là nghỉ ngơi, để đến sáng
mai hãy nói chuyện tiếp. “Hai người vẫn còn chăn chiếu. Cứ trải
ra hành lang này mà ngủ.”

Giờ đến lượt Ishvar vỡ òa. Ông quỳ sụp xuống trước mặt cô và

hôn vào chân cô. “Ôi cô Dina, bác cháu tôi biết cảm ơn cô thế
nào đây! Cô tốt quá! Chúng tôi sợ ở ngoài đường lắm… cái Tình
trạng khẩn cấp này, bọn cảnh sát…”

Phản ứng của ông khiến cô xấu hổ. Cô giật chân khỏi tầm tay

ông. Cú chộp của ông bật ra nhanh đến độ chiếc dép trái của cô
mắc lại giữa những ngón tay bấu siết của ông. Ông nhổm người
tới và nhẹ nhàng xỏ nó vào chân cho cô.

“Xin anh đứng lên ngay cho,” cô nói bằng giọng nghiêm nghị

pha lẫn hoảng hốt. “Hãy nghe tôi, tôi chỉ nói một lần này thôi.
Đừng bao giờ quỳ gối trước bất cứ người nào.”

“Vâng,” ông ngoan ngoãn đứng dậy. “Xin cô thứ lỗi cho tôi, lẽ

ra tôi phải hiểu chứ. Nhưng biết làm sao được, thưa cô Dina, tôi
thật không nghĩ ra cách nào để cảm ơn cô.”

Vẫn chưa hết ngượng, cô nói một tối nhận ngần ấy lời cảm ơn

đã là quá đủ rồi. Om trải chăn chiếu ra sau khi đã giơ tay áo lên
chùi mắt. Cậu hỏi liệu hai bác cháu cho thể rửa mặt và tay cho
khỏi bụi đất trước khi đi ngủ được không. “Nhà không có mấy
nước đâu, chỉ còn chỗ ở trong xô thôi, nên hai người nhớ dùng
tằn tiện. Nếu khát, cứ lấy nước ở bình trong bếp.” Cô khóa cửa
hành lang và cùng Maneck vào nhà trong.

“Cháu rất tự hào về dì, dì ạ,” cậu khẽ nói.

“Thế ư? Cảm ơn ông, thưa ông nội.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.