CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 603

“Biết làm sao được chú ơi, Ông trùm bảo hôm nay là ngày đầu

tiên, nghỉ ngơi đi, ngủ một tí. Vậy là tôi ngủ gục luôn ở đây. Thế
rồi xu cứ rơi rào rào vào bơ của tôi. Tiếng keng keng lộng óc,
ngay bên tai tôi đây. Hễ tôi nhắm mắt vào là lại giật mình mở
bừng ra. Bà con có cho tôi nghỉ tí nào đâu.”

“Bài” của lão sáng nay khá đơn giản. Lão lắc mấy đồng xu và

rên rỉ, hoặc chốc chốc lại ho sù sụ, cho kì tới lúc nước mắt chảy
giàn giụa. Muốn cho người ta vui mắt, lão lăn cái bệ sang trái
chừng một, hai mét, rồi trở sang phải. “Hai bác cháu biết không,
tôi đã phải đặc biệt xin Ông trùm cho rời ga tàu về đây đấy,” lão
tỉ tê. “Giờ bọn ta có thể gặp nhau thường xuyên hơn rồi.”

“Tốt lắm,” Om nói, đoạn vẫy tay chào tạm biệt. “Gặp lại chú

sau nhé.”

Cửa căn hộ bị khóa, họ bèn đứng chờ ngoài cửa. “Hi vọng lão

thu tiền nhà điên khùng kia không phải đang sục sạo khắp khu
này,” Om nói. Mười phút lo lắng trôi qua rồi xe tắc xi cũng trờ
tới. Họ giúp Dina dỡ các súc vải xuống và vác vào phòng trong.

“Đừng cố quá, cẩn thận với mắt cá chân anh đấy,” cô nhắc

Ishvar. “Với lại, sắp có đình công ở nhà máy dệt. Chừng nào nó
chưa kết thúc thì không có vải nữa đâu.”

Hai Ram, thật là họa vô đơn chí.” Đột nhiên, trí óc Ishvar trở

lại với hành động ông đã làm đêm hôm trước, ông bèn xin lỗi
một lần nữa vì đã sụp xuống chân cô. “Lẽ ra tôi phải hiểu chứ.”

“Đấy chính là câu anh đã nói đêm qua. Nhưng tại sao lại thế?”

Dina hỏi.

“Vì xưa kia từng có người làm chuyện đó với tôi. Nó khiến tôi

cảm thấy khó nghĩ vô cùng.”

“Ai vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.