CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 663

Họ chờ đèn hiệu chuyển màu để sang đường. Ở mép vỉa hè,

hai cảnh sát giữ một sợi dây căng ngang, giữ đám đông khỏi
tràn xuống đường. Ai nấy xô về phía sợi dây chắn, hệt như
những đợt sóng trào lên bờ biển. Hai người cảnh sát xuống tấn,
vừa gồng mình, vừa quát thét, cố ghìm giữ đoàn người thiếu
kiên nhẫn đang đổ về nhà.

“Này, cũng may là đằng sau bức vách không có chuột thật

đấy,” Maneck nói. “Nếu không nó sẽ xơi tái con chim còi của cậu
trong chớp mắt.”

“Còi là còi thế nào?” Om nói. “Nó cửng lên thế này này.” Đoạn

cậu hăng hái vung tay lên.

Bàn tay màu đỏ cấm đoán trên đèn giao thông biến mất, và

một hình người que màu xanh hiện lên soi sáng mặt đèn thủy
tinh tròn. Đám cảnh sát nhanh chân dạt sang một bên cùng sợi
dây; đám đông ùa qua đường.

Pháo hoa lên đến đỉnh điểm vào đêm trước lễ Divali, và quá

nửa đêm rất lâu cũng chẳng dễ gì mà ngủ. Đến mỗi đợt nổ, nhất
là của những khối pháo hộp màu đỏ gọi là Bom Nguyên Tử,
Ishvar lại rên rỉ “Hai Ram” và giơ tay lên bịt chặt tai.

“Bác cứ bịt tai sau khi pháo đã nổ rồi thì phỏng ích gì?” Om

nói.

“Bác còn làm thế nào được nữa. Điên quá là điên, khoảng thời

gian của ánh sáng và lễ hội lại biến thành nỗi khổ sở và bệnh
đau tai mất rồi. Chẳng lẽ không có cách nào khác để chào đón
Thần Ram trở về Ayodhya sau thời gian bị đi đày trong rừng ư?”

“Vấn đề là cái thành phố này thừa tiền quá,” Dina nói. “Nếu

người ta phải đốt tiền lấy khói, tôi chỉ ước họ làm sao cho đẹp.”
Cô rúm ró lại khi một quả Bom Nguyên Tử nữa phát nổ. “Nếu tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.