CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 667

“Những việc như thế vẫn xảy ra khi đánh lộn mà. Nhưng tại

sao hai đứa lại cư xử như thế!”

“Nó xé rách áo cháu,” Om lại căm hờn thét lên.

Trong khi đó, Dina đã nghe thấy tiếng la hét và kết thúc sớm

việc tắm rửa. “Tôi thật không thể tin nổi,” cô kêu lên, khi nghe
Ishvar nói lại. “Tôi cứ tưởng đấy là bọn lưu manh ngoài phố. Hai
đứa ư? Tại sao thế?” “Hỏi nó ấy,” cả hai cùng lầu bầu.

“Nó xé rách áo cháu,” Om chêm vào, “đây này,” và ve vẩy cái

túi áo rách trước mặt cô.

“Áo, áo, áo! Mày chỉ nói được có thế thôi à?” Ishvar chửi. “Rách

thì vá lại là xong chứ gì. Sao hai đứa lại đánh nhau?”

“Cháu không giàu như nó, cháu chỉ có mỗi hai cái áo thôi. Và

nó đã làm rách một rồi.”

Maneck lao về phòng, vớ lấy cái áo đầu tiên cậu thấy, và quay

lại để ném nó về phía Om. Cậu bắt lấy và ném lại. Maneck để
mặc nó rơi xuống.

“Hai đứa cư xử như hai thằng trẻ con ấy,” Dina nói. “Thôi nào,

anh Ishvar, ta quay lại làm việc tiếp đi.” Cô nghĩ họ sẽ làm lành
với nhau nhanh hơn khi chỉ còn lại hai người, không còn phải
chịu áp lực của việc giữ thể diện nữa.

Maneck ở lì trong phòng suốt cả ngày, còn Om ngồi ngoài

hành lang. Mọi cố gắng của Ishvar hòng pha trò về cái mặt khỉ
ăn ớt hoặc anh hùng bị khùng đều chết yểu. Dina lấy làm tiếc
nuối vì kì nghỉ đã nhạt vị vì một sự cố đắng ngắt.

“Nhìn hai đứa kìa,” cô nói, “hai con cú ủ dột đậu trong nhà

tôi,” và cô quay về phía hai cậu trai, nhăn nhó giả làm mặt cú.
Chỉ mình Ishvar cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.