CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 668

Sáng hôm sau, Om tuyên bố bằng giọng tự đày ải rằng cậu

muốn được làm cả ngày như trước. “Kì nghỉ này đã kéo dài quá
lâu so với gu của cháu.” Maneck vờ như không nghe thấy gì.

Công việc khởi đầu hết sức tồi tệ, và sớm biến thành một

thảm họa toàn diện. Dina phải cảnh cáo Om: “Công ty sẽ không
chấp nhận những hàng hóa này đâu. Cậu phải trừ sạch cái thái
độ cáu bẳn ấy ra khỏi những đường may cho tôi nhờ.”

Như một minh chứng cho sự tự đọa đày của mình, cậu tiếp

tục mặc chiếc áo rách, miếng túi treo toòng teng, dù chỉ mất
chưa đầy mươi phút là có thể khâu lại như cũ. Đến giờ ăn, cậu
kiên quyết không sờ đến dao và nĩa, dù nay cậu đã có thể sử
dụng chúng rất thành thạo, và ăn bốc. Trong hoàn cảnh thiếu
vắng lời lẽ, một cuộc chiến âm thanh bùng nổ. Dao nĩa của
Maneck khua chém trên đĩa, cưa nát củ khoai tây như thể đó là
một súc gỗ thông. Om phản pháo bằng cách húp soàn soạt thức
ăn từ mấy ngón tay, lưỡi cậu mút và liếm như một cây chổi lau
sàn đang cần mẫn làm việc. Maneck xiên phập miếng thịt như
một võ sĩ giác đấu lao tới đâm con sư tử. Om trả đũa bằng cách
huy động cả lòng bàn tay, cậu mút mát sạch thức ăn dính trên
đó với những tiếng loạt soạt nho nhỏ.

Những pha trình diễn đầy tính cường điệu của họ có lẽ đã

thành ra hài hước nếu không vì cảm giác ngột ngạt hiển hiện
quanh bàn ăn. Dina cảm thấy như mình bị ai lừa cướp mất bầu
không khí gia đình hạnh phúc mà cô đã dần quen thuộc. Thay
vào đó, sự u ám quỷ quyệt không mời mà tới án ngữ ngay giữa
bữa tối, ngang nhiên cư ngụ trong ngôi nhà của cô.

Suốt nửa tháng sau lễ Divali, những chặp pháo nổ lẻ tẻ vẫn

tiếp tục dập lỗ vào đêm cho đến khi dứt hẳn. “Cuối cùng cũng
được yên ổn im ắng một tí,” Ishvar nói, rồi đem vứt hai viên
bông ông đã giữ cẩn thận bên cạnh bọc chăn chiếu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.