CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 725

gia sẽ phải trở nên trung thực trước đã.” Ông giơ ngón trỏ ra, co
nó lại, rồi duỗi thẳng. “Cây gậy cong còn có thể uốn cho thẳng,
chứ chính phủ thì chịu.” Thực ra, ông nói, chuyện ông lo nhất là
làm sao Om cưới nổi vợ nếu như hai bác cháu không thể tìm
được một chỗ để ở?

“Chắc chắn khi cậu ấy đã sẵn sàng làm đám cưới thì sẽ có

chuyển biến thuận lợi thôi,” Dina nói.

“Tôi nghĩ giờ nó đã sẵn sàng lắm rồi.”

“Cháu thì nghĩ ‘nó’ chưa sẵn sàng đâu,” Om gắt. “Sao bác cứ

nhai nhải mãi về chuyện cưới xin thế nhỉ? Bác nhìn Maneck đây
này, tuổi cũng như cháu, mà có ai vội định ngày cưới cho cậu ấy
đâu? Bố mẹ cậu có hối thúc gì không, Maneck? Mau, nói đi, dạy
cho ông bác tớ ít điều hơn lẽ thiệt đi.”

Maneck nhún vai và đáp không, họ chẳng hối thúc gì hết.

“Tiếp đi, nói cho bác ấy biết cả những phần còn lại nữa. Rằng

bố mẹ cậu sẽ chờ đến khi cậu gặp được một người cậu thích. Và
nếu cậu quyết làm đám cưới, chỉ tới lúc đó họ mới đi cắt đặt mọi
việc. Tớ muốn mình cũng được như thế.”

“Omprakash, mày đang nói nhăng nói cuội gì thế,” bác cậu

nổi giận đùng đùng trước nguyện vọng lố bịch của thằng cháu.
“Chúng ta xuất thân từ những cộng đồng khác hẳn, có phong
tục tập quán khác hẳn. Vì bố mẹ mày đều không còn nữa, nên
bác có nghĩa vụ phải tìm cho mày một cô vợ.” Om nhăn nhó.

“Xem cái mặt khỉ kìa,” Maneck nói, cố xoa dịu trận chiến

đang dần nhen nhóm. “Có điều, cháu phải cảnh báo dì một việc.
Dì chưa thể đẩy cháu đi sau hai tháng nữa đâu.” “Tại sao lại
thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.