CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 727

“Triết lý thế đủ rồi đấy,” Dina nói. “Nếu cháu không nói được

gì tử tế, thì đừng nói gì nữa. Cứ giữ những suy nghĩ u ám ấy cho
một mình cháu thôi. Dì cũng không đồng tình với chú Ishvar,
nhưng chẳng có lý do gì để nói ra những câu gở mồm gở miệng
như thế cả.”

“Nhưng cháu đâu phải không đồng tình, chỉ là…”

“Đủ rồi! Cháu làm Ishvar tổn thương như thế là đủ rồi!”

Nỗi đau không thể ngăn quyết tâm của Ishvar lớn lên. Hai

ngày sau, ông tuyên bố, giọng rời rạc không chắc chắn, rằng ý
ông đã quyết. “Cách tốt nhất là viết một lá thư cho ông trẻ
Ashraf, nhờ ông đánh tiếng trong cộng đồng của chúng ta.”

Om ngừng may và nhìn ông bác đầy khinh bỉ. “Đầu tiên bác

cứ mơ chúng ta sẽ tích cóp ít nhiều, quay về làng, và mở một
cửa hiệu nhỏ. Giờ bác đã lại có giấc mơ mới rồi. Sau bác không
tỉnh dậy để đổi gió một tí đi?”

“Có gì sai đâu khi đánh đổi một giấc mơ phi thực tế bằng một

giấc mơ thực tế? Đợi mở được cửa hiệu thì lâu lắm. Nhưng
chuyện cưới xin thì không thể trì hoãn thêm nữa. Rồi, bác sẽ
viết thư cho ông trẻ.”

“Cháu cảnh cáo bác, nếu chính bác muốn tìm cho mình một

cô vợ thì hãy viết thư cho ông trẻ.”

“Cô có nghe thấy không? Thằng cháu tôi đang cảnh cáo tôi cơ

đấy.” Ông rũ bỏ vẻ ngoài điềm tĩnh; cái má trái méo mó phủ mây
mù lên cả khuôn mặt. “Bác bảo gì, mày làm nấy, hiểu chưa? Bác
đã nuông chiều mày quá rồi, ngài Omprakash ạ, quá nuông
chiều. Phải người khác thì mấy năm qua đã dần cho mày mềm
xương rồi.”

“Kệ bác, cháu chả sợ mấy câu dọa dẫm của bác đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.