CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 729

“Anh nói đừng lo là có ý gì cơ? Làm sao nó qua được? Một khi

cháu anh có một cô vợ, sẽ nảy ra một đàn con. Rồi lúc đó trong
đầu anh sẽ còn phải lo thêm khối thứ nữa. Họ sẽ ở vào đâu? Và
ngần ấy miệng ăn phải nuôi. Anh muốn phá hoại bao nhiêu
cuộc đời nữa đây?”

“Đối với cô thì đó có vẻ là phá hoại. Điều tôi đang làm chỉ là

xây nền móng cho hạnh phúc của Om. Một cái đám cưới không
thể xảy ra trong ngày một ngày hai. Phải mất bét ra một năm
chúng tôi mới có thể thỏa thuận được cái gì đó. Nếu cô gái còn
quá nhỏ tuổi, có khi bố mẹ cô ta sẽ muốn chờ thêm. Tôi chỉ
muốn tìm một đám vừa vai phải lứa và để dành trước cho thằng
cháu tôi mà thôi.”

“Giống đặt vé tàu hỏa ấy,” Maneck xen vào, Om bèn cười phá

lên.

“Cậu có một thói rất xấu,” Ishvar nói. “Là toàn đem những

chuyện cậu không hiểu ra làm trò cười.”

Còn cách nào khác đâu, Maneck nghĩ thầm. Nhưng cậu thức

thời ngậm miệng để khỏi làm Ishvar cáu thêm.

Thư trả lời của ông trẻ Ashraf đến trong một chiếc phong bì

đóng đầy dấu đen ngang dọc trên con tem bưu điện. Trên mặt
ghi ngày tháng, bưu cục, và một dòng khẩu hiệu: KỶ NGUYÊN
CỦA KỶ CƯƠNG, đi liền với nó là một dấu chấm than đầy đe dọa
nom hệt như một cây dùi cui.

Tất cả nôn nóng chờ Ishvar xé phong bì và thông báo tin tức.

Mắt ông lướt ngang tờ giấy với vẻ ngập ngừng của một người
không quen đọc, loạng choạng lần mò giữa những dòng chữ run
rẩy của ông trẻ Ashraf. Ông cười toe toét một lần, rồi lộ vẻ bối
rối, và nhíu mày khi đọc đến cuối, tất cả những biểu hiện ấy đều
khiến Om vô cùng sốt ruột.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.