CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 731

Trong suốt một năm ông và thằng cháu làm việc cho Dina,

Ishvar chưa một lần cao giọng. Và nay, khi ông làm thế, ai nấy
đều giật nảy mình, bao gồm cả chính ông.

“Cô là cái thá gì mà dám nói vào! Cô là cái thá gì mà dám bảo

tôi cái gì là tốt nhất cho cháu tôi trong việc này, trong quyết
định hệ trọng nhất của đời nó! Cô biết gì về chúng tôi, về xuất
thân của nó, về bổn phận của tôi, mà cho là mình có thể khuyên
bảo những chuyện kiểu này!”

Ishvar thường là người dàn hòa mọi người, luôn ăn nói dịu

dàng nhã nhặn, bỗng nổi trận lôi đình và hoa chân múa tay tán
loạn. “Cô nghĩ cô sở hữu cháu tôi và tôi ư? Chúng tôi không phải
nô lệ của cô, chúng tôi chỉ làm việc cho cô mà thôi! Hay cô thích
bảo chúng tôi phải sống thế nào, bao giờ mới được chết!”

Và rồi, vì ông không hề có chút kinh nghiệm nào với cảm xúc

giận dữ, và không biết một cơn thịnh nộ nên kết thúc ra sao,
ông bật khóc, và bỏ ra hành lang.

“Tốt thôi!” Cô quát vọng theo ông, khi rốt cuộc đã tìm lại

được tiếng nói của mình. “Cứ làm những gì anh thích! Nhưng
đừng trông chờ tôi cung cấp chỗ trú thân cho vợ với con với
cháu chắt nhà anh.”

“Tôi chẳng trông chờ cái gì từ cô cả!” Ông quát lại, giọng lạc

đi.

Dina chạy ra phòng ngoài để được ở một mình; cô không còn

tin tưởng bản thân mình hay cái lưỡi của mình nữa. Toàn thân
run lẩy bẩy, cô ngồi xuống sô pha bên cạnh Maneck. “Bình tĩnh
lại, dì ơi, chú ấy không có ý như thế đâu.”

“Dì không quan tâm ông ta có ý gì,” giọng cô run lên. “Nhưng

cháu đã thấy chưa? Chính tai cháu đã nghe rồi đấy. Sau tất cả
những gì dì đã làm – cho họ vào nhà mình, đối xử với họ như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.