CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 821

đến lúc thích hợp.”

Họ tiếp tục cuộc dạo bộ xuyên khu chợ cho tới khi đi đến dãy

hàng quán của người Chamaar. “Mọi người đừng nói gì cả, cứ
đứng im,” Om nói. “Để xem mất bao lâu họ mới nhận ra chúng
ta.”

Họ vờ xem xét những đôi dép, những chiếc bì đựng nước, túi,

thắt lưng, dây mài dao của thợ cạo, yên ngựa. Mùi da mới thuộc
nồng gắt luồn lách vào tận những hang cùng ngõ hẻm, đánh
thức những kí ức đã lãng quên. Bỗng một người ở làng nhận ra
họ.

Một tiếng kêu hoan hỉ bật lên, được hô ứng bởi một loạt tiếng

kêu khác. Cuộc chào đón hết sức nồng nhiệt. Mọi người bu lại
xung quanh, chuyện trò nổ như ngô rang. Ai nấy đều sốt sắng
muốn khỏa lấp khoảng trống mà cuộc vắng mặt dài ngày của
hai người thợ may đã tạo ra.

Ishvar và Om nghe dân làng kể, rằng người bạn thân thiết

bao năm của Dukhi, ông Gambhir, người từng bị đổ chì nung
chảy vào tai cách đây nhiều năm, vừa mới mất. Dù vết bỏng
thường xuyên bị mưng mủ, song chính bệnh nhiễm trùng máu
do bị một cây hái gỉ cắt vào chân mới cướp mạng ông. Mấy bà cụ
Amba, Pyari, Padma, và Satrivi vẫn khỏe mạnh. Họ là những
người nhớ rõ nhất về gia đình thợ may; câu chuyện yêu thích
của họ vẫn là nhắc nhỏm tới dịp được cùng Roopa và Dukhi
cùng khoảng vài chục người nữa đi xe buýt đến xem mặt cô dâu
sắp cưới của Narayan.

Sau khi đã tỏ lòng kính trọng đối với người đã khuất và người

già, họ quay về với thực tại. Tin tức về buổi xem mặt cô dâu sắp
diễn ra đã lan đi khắp cộng đồng người Chamaar. Hai người đàn
ông công kênh Om lên vai và đem diễu hệt như một vị anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.