CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 850

trong xưởng làm một cái bệ lăn be bé có gắn mấy cái bánh xe
nhỏ cho bác tôi được không?”

Anh ta nói chuyện đó cũng đơn giản thôi. Hôm sau, anh ta

mang cái bệ lăn tới cửa hiệu. Ở phía trước bệ có đóng một cái
móc buộc sợi dây để Om tiện kéo đi.

“Không cần sợi dây này đâu,” Ishvar quả quyết. “Bác sẽ tự đẩy

bệ bằng tay, như Shankar ấy. Bác muốn được độc lập.”

“Rồi, để xem.”

Họ tháo bỏ sợi dây, và Ishvar bắt đầu luyện tập trong nhà.

Ông cần phải học cách khom sụp người xuống để toàn thân

có thể đứng vững được khi không có hai chân làm đối trọng.
Nỗi chán chường của ông càng lúc càng chồng chất. Đang lúc
ốm yếu, ông còn không đẩy nổi cái bệ, nói gì đến chuyện đi ra
phố.

“Kiên nhẫn nào,” Om nói. “Khi nào khỏe lên, bác sẽ làm được

thôi.”

“Kiên nhẫn cái gì,” Ishvar khóc thút thít. “Kiên nhẫn cũng có

làm chân bác mọc lại được đâu.” Thất bại cay đắng, ông đành
cho nối lại sợi dây kéo.

Gần bốn tháng kể từ ngày trở về chuẩn bị cho đám cưới, hai

người thợ may lên đường ra ga tàu hỏa cho chuyến quay lại
thành phố. Trên đường đi, họ ghé qua mộ của ông trẻ Ashraf và
bà trẻ Mumtaz. “Bác ghen với họ quá,” Ishvar nói. “Thế là yên
thân.”

“Bác lại nói linh tinh rồi,” Om nói, đoạn quay chiếc bệ lại để

rời đi.

“Ta ở lại đây thêm một chút nữa không được sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.