CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 899

tự thở dài, đấy chính là điều cuộc đời làm với những kẻ nào từ
chối học bài học của nó: nó đánh gục họ và bóp vụn tinh thần
của họ. Nhưng chí ít những ngày lao động quần quật không dứt
của cô đã lùi xa phía sau. Giờ cô sẽ được chăm sóc, được chu cấp
bởi chính gia đình cô.

Không lâu sau đó, người giúp việc vẫn đến vào các buổi sáng

để quét quáy, lau chùi và phủi bụi đồ đạc bị cho nghỉ việc. “Mụ
già khốn kiếp muốn nã thêm tiền,” Nusswan nói ra chiều phân
bua. “Mụ nói nhà có thêm một người là thêm việc cho chổi và
giẻ của mụ. Đúng là kiểu lý do lý trấu của phường vô lại.”

Dina hiểu ẩn ý và nhận nhiệm vụ về mình. Cô hấp thu tất

thảy mọi việc như một miếng bọt xốp lớn. Trong những phút
riêng tư, cô tự vắt kiệt thân mình để rồi sẵn sàng thấm hút
thêm nhiều nữa.

Nay Ruby đi vắng hầu như cả ngày. Nhưng trước khi đi, bà

luôn hỏi liệu mình có giúp gì được không. Dina khuyến khích bà
ra ngoài, tỏ ý muốn tự mình cáng đáng tất cả.

“May nhờ có Dina mà cuối cùng em đã có thể dùng đến tấm

thẻ hội viên Câu lạc bộ Willingdon rồi,” tối đến, bà kể với
Nusswan. “Trước đó các khoản hội phí toàn bị bỏ phí thôi.”

“Dina là kiểu triệu người chỉ có một thôi đấy,” ông ta đồng

tình. “Tôi chả nói thế luôn còn gì. Chúng ta đã tranh cãi và xung
đột không biết bao nhiêu lần, phải không, Dina? Nhất là về vấn
đề cưới xin. Nhưng anh luôn ngưỡng mộ sức mạnh và ý chí
quyết tâm của em. Anh không bao giờ quên em đã cư xử can
đảm tới mức nào khi chú Rustom đáng thương qua đời vào
đúng lễ kỉ niệm ba năm ngày cưới của hai người.”

“Nusswan! Anh có cần chọn đúng bữa cơm để nhắc lại

chuyện cũ và làm Dina tội nghiệp buồn lòng như thế không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.