CÂN BẰNG MONG MANH - Trang 898

“Em có ổn không?”

“Dĩ nhiên là em ổn.”

“Anh chị nghe thấy có tiếng nói,” Ruby nói. “Anh chị tưởng

em đang nói mơ, vì gặp ác mộng hay gì đó.”

Và Dina nhận ra cô đã rơi từ trạng thái kể nhẩm sang đọc

thành tiếng. “Em chỉ đang đọc bài cầu nguyện thôi. Xin lỗi đã
làm phiền anh chị.”

“Không sao đâu,” Nusswan nói. “Nhưng anh không nhận ra

nổi là bài kinh nào. Em nên tham dự vài khóa học do môn đệ
của Thầy cả Daab-Chaab dạy ở đền thờ lửa.” Hai vợ chồng cười
phá lên trước câu đùa của ông và quay trở lại giường.

Ông ta thì thào với Ruby: “Em còn nhớ cô ấy từng thế nào sau

cái chết của chú Rustom không? Đêm nào cô ấy cũng gọi tên
chồng.”

“Vâng, nhưng chuyện xảy ra cách đây đã lâu lắm rồi. Sao cô

ấy còn buồn khổ vì nó nữa làm gì?”

“Có lẽ cô ấy chưa bao giờ vượt qua được chuyện đó.”

“Phải. Có lẽ có một số thứ ta không bao giờ vượt qua nổi.”

Ở trong phòng, Dina gấp tấm chăn lại. Cái chăn ghép đã biến

sự câm lặng của cô thành những lời lẽ không mời mà tới; nó
phải được khóa kín trong tủ. Cô cảm thấy ghê sợ thứ ma thuật
kì quặc nó gây ra đối với trí óc cô, ghê sợ nơi nó đang dẫn dắt cô
tới. Cô mãi mãi không muốn bước qua ranh giới ấy nữa.

Nusswan đã thôi không còn mai mỉa Dina nữa vì chẳng còn

gì vui thú khi cô không buồn phản công. Lắm lúc, ông ngồi một
mình trong phòng, nhớ lại đứa em gái ương ngạnh, không gì
khuất phục nổi và tiếc nuối cho sự xuống dốc của cô. Đấy, ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.