CẬN KỀ TỔ ẤM - Trang 149

mồi đã xuất hiện. Trước kia cô chẳng bao giờ bận tâm. Điều đó vốn chẳng
phải chuyện gì to tát. Và cô biết tuổi tác không phải là vấn đề khiến cô lo
lắng. Thứ khiến cô lo lắng chính là thứ mà tuổi tác mang lại. Cô cảm nhận
được nó trong cái vai đau nhức và cái đầu gối nhói lên mỗi lần cô cử động
sai tư thế. Thị lực của cô từng là 20/10 và là ưu thế của cô trong những
cuộc thi bắn súng, nhưng nay nó đã giảm xuống cái mức tầm thường là
20/20. Cô đang sắp bằng tuổi cha cô hồi ông tự kết liễu mạng sống của
mình vì không chịu nổi việc con gái út là Sarah, em gái của Tracy, bị bắt
cóc.

Và cô không thể có một đứa con.
Tuổi xuân của cô biến đi đâu mất rồi?
Cô nhìn bức ảnh đen trắng lồng khung treo trên tường phòng tắm. Dan

đã treo nó ở đó khi họ chuyển tới đây. Đó là một điều bất ngờ dành cho cô.
Trong ảnh, Dan, Tracy và Sarah, khi đó đều chỉ là những cô nhóc, cậu
nhóc, đang ngồi trên những cành liễu rủ trong khoảnh sân trước nhà của
cha cô. Tại sao cô không thể nhớ được khoảnh khắc ấy nếu không nhìn vào
tấm ảnh?

Cô hiểu, rồi một ngày nào đó mình sẽ chết, cô hiểu vị trí của cô trong cõi

đời này, và nhận ra rằng sẽ chẳng có ai kế thừa gen của cô, của gia đình cô.
Cái cây gia phả của gia đình rồi sẽ chấm dứt ở cô.

Hoặc có lẽ tâm trạng cô vẫn đang bị ảnh hưởng bởi loại thuốc Clomid

đáng nguyền rủa kia.

Cô biết một điều. Đứng bần thần ở bồn rửa mà trầm tư suy ngẫm về nó

thì cũng chẳng giúp ích được gì cả.

“Tracy?” Dan gọi cô từ phòng ngủ.
Cô tĩnh trí lại và bước ra khỏi phòng tắm.
Anh nằm trên giường, chống tay lên gối, đọc một bản tóm lược vụ án

qua cặp kính tròn gọng mảnh. Cặp kính ấy kết hợp với những lọn tóc xoăn
dài màu xám nâu tạo cho anh một vẻ siêng năng.

“Anh rất vui vì tối nay em ở nhà.” Anh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.