CẬN KỀ TỔ ẤM - Trang 270

“Tôi đồng ý.” Nolasco nói. “Tốt hơn hết là chúng ta cứ đứng ngoài vụ

này và để Hải quân gánh chịu sự giận dữ của công chúng.”

“Vậy còn cậu bé đó thì sao, còn người mẹ đó thì sao?” Tracy nói.
“Đó là một bi kịch.” Dunleavy nói. “Chẳng ai phủ nhận điều đó cả,

nhưng tôi không chắc chúng ta có thể làm được gì.”

“Xin phép được nói điều này.” Tracy nói. Những người khác trong

phòng đều quay qua nhìn cô. “Tôi đã có mặt trong phòng xử án khi bên
công tố thông báo cuốn băng bị mất. Tôi đã ở trên bục nhân chứng, đối mặt
với những người tham dự phiên tòa. Tôi đã nhìn thấy Trejo. Tôi đã quan sát
anh ta. Anh ta không có phản ứng gì với tin tức ấy.”

“Cô đang muốn nói gì?” Clarridge hỏi.
“Tôi nghĩ anh ta biết cuốn băng sẽ không xuất hiện. Tôi nghĩ anh ta biết

anh ta sẽ được thả.”

“Những gì cô nghĩ không…” Nolasco lên tiếng trước khi cô ngắt lời ông

ta.

“Tối hôm đó, anh ta chắc chắn có mặt ở Seattle.” Cô nói. “Đó là sự thật.

Tôi đã nhìn thấy hóa đơn mua hàng và tôi đã xem cuốn băng. Tạm thời
quên chuyện liệu chúng ta có thể chứng minh được điều đó hay không đi.
Anh ta đã có mặt ở đó. Anh ta đã đâm vào đứa trẻ ấy. Và anh ta đã được trợ
giúp sau vụ tai nạn đó.”

“Làm sao cô biết?” Dunleavy hỏi.
“Bởi vì phải có người giúp anh ta giấu chiếc xe ở bãi đất trống đằng sau

nhà của người phụ nữ nọ…”

“Có thể anh ta biết chỗ đó.” Nolasco nói.
“Có thể. Nhưng sau đó anh ta làm thế nào để trở lại Bremerton khi không

có xe? Anh ta không bắt taxi và anh ta cũng không bơi qua biển.” Trước
khi Nolasco có thể phản đối, cô nói tiếp: “Nghe này, nếu có ai đó lấy cuốn
băng, vậy thì những chi tiết như bãi đất trống và việc Trejo trở lại căn cứ sẽ
trở nên quan trọng hơn. Điều đó có nghĩa là ai đó đã bỏ rất nhiều công sức
để đảm bảo rằng Trejo sẽ thoát tội. Nếu họ làm thế, câu hỏi đặt ra là tại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.