ký tự đó có thể giống như 000111000111. Nếu video này bị chỉnh sửa,
chúng ta sẽ biết, bởi vì chuỗi ký tự sẽ bị đứt đoạn.”
Tracy đứng thẳng người dậy. “Việc kiểm tra sẽ mất bao lâu?”
Melton ấn nút DỪNG và lấy cái đĩa ra khỏi máy tính. Tracy cầm tờ giấy
có ghi chú của Dan lên và trở lại phía bên kia bàn làm việc của ông.
“Trong phòng nghiên cứu có một chàng trai chuyên làm những việc như
thế này.” Melton nói. “Đó là sở thích của anh ta.”
“Anh ta có cần tờ giấy này không?” Tracy hỏi.
“Không cần.” Melton nhìn đồng hồ. “Tôi không chắc liệu anh ta còn ở
đây không, nhưng căn cứ vào tài năng của anh ta, nếu anh ta còn ở đây thì
sẽ không mất quá nhiều thời gian để xác định được liệu đoạn video có bị
chỉnh sửa hay không. Tôi sẽ nhờ anh ta xử lý việc này. Tôi sẽ gọi lại cho cô
sau và báo cho cô biết tin.”
Tracy trở lại xe, hạ âm lượng radio xuống khi cô băng qua thành phố để tới
trụ sở cảnh sát. Cô suy ngẫm về khả năng đoạn video đã bị chỉnh sửa để
xóa đi người nào đó đi vào và đi ra khỏi tòa nhà. Cô có thể nghĩ ra hai vấn
đề nảy ra trước mắt.
Thứ nhất, cô có thể nói điều này với ai?
Cô không thể tới chỗ Stanley. Stanley đã đưa cho Tracy cái đĩa này, và
cô ta có thể liên quan đến việc chỉnh sửa đoạn video bằng cách này hay
cách khác. Tracy cũng không thể gọi điện cho sĩ quan an ninh, người đã
cung cấp đoạn video, bởi vì, cũng giống như Stanley, anh ta có thể chính là
người đã chỉnh sửa nó, tự mình hoặc theo lệnh của ai đó. Cô cũng không
thể tới chỗ Leah Battles hay Brian Cho bởi vì cả hai người họ - tự mình
hoặc theo lệnh của ai đó - có thể là người đã đi vào tòa nhà, lấy trộm cuốn
băng an ninh ở cửa hàng tiện lợi và giấu trong văn phòng cho đến khi nhân
viên vệ sinh ra về. Cả hai người họ đều biết phải tìm cuốn băng ở đâu, cũng