Vậy tại sao Tulowitsky lại đi đổ rác lâu đến vậy? Và tại sao anh ta không
nhập lại mật mã an ninh? Cô tự hỏi liệu có cách nào khác để vào được tòa
nhà không, nhưng rồi nhớ lại rằng Battles đã nói là không có.
Tracy còn một vấn đề khác. Cô nhìn vào ngày tháng trên điện thoại di
động và tự hỏi liệu video gốc có còn tồn tại không, hay nó đã bị ghi đè lên.
Theo Rebecca Stanley, Hải quân có một chính sách về việc lưu trữ, nhưng
hoặc là Stanley không biết chính sách đó như thế nào, hoặc là cô ta cố tình
không nói với Tracy. Tuy nhiên, chính sách ấy có thể không quan trọng; ai
đó có thể đã ghi đè lên đoạn băng đó, một cách vô tình hay hữu ý.
Tracy tìm số điện thoại có mã vùng 360 của điều tra viên John Owens
trong danh sách những cuộc gọi gần đây của cô và ấn số. Owens bắt máy ở
hồi chuông thứ hai. Tracy giải thích những gì cô đã nhận thấy từ đoạn
video và những gì cô đang suy nghĩ. Rồi cô hỏi: “Ông nói ông có kinh
nghiệm làm việc với Hải quân?”
“Sống và làm việc ở đây thì điều đó là đương nhiên rồi.” Owens nói.
Một cơn gió đập vào xe cô khiến cửa kính rung lách cách. Mưa tiếp tục
rơi, và những đám mây xám ngoét cuồn cuộn như rải xuống mặt đất làm
cho thành phố trở nên ngột ngạt. “Tôi cần đến văn phòng an ninh hôm nay.
Ông có thể giúp tôi chuyện đó không?”
“Để tôi thử xem.” Owens nói.
“Tôi không muốn bất kỳ ai biết trước chúng ta sẽ đến.”
“Tôi hiểu.”
“Tôi cũng muốn nói chuyện với nhân viên vệ sinh một lần nữa. Al
Tulowitsky, nhưng không phải ở chỗ làm, không phải ở trước mặt ông chủ
của anh ta.”
“Cô nghĩ anh ta có liên quan à?”
“Có thể là không cố tình. Tôi có một giả thuyết. Ông xem có thể tìm
được cách liên lạc với anh ta không. Tôi sẽ bắt chuyến phà sắp tới, nếu nó
chưa kín chỗ.”