lát.” Ông nhấc cái bát lên. “Vợ tôi nói với tôi rằng: “Bộ lễ phục đó đắt lắm
đấy nên anh cố mà mặc vừa nó đi”.”
“Ông đã nhìn thấy Del chưa?” Tracy hỏi.
“Mấy hôm trước cậu ta và Faz đã tới đây. Trông cậu ta ngon nghẻ gớm.
Có lẽ chúng tôi sẽ gây ảnh hưởng đến Fazzio.”
“Tôi nghi ngờ điều đó.”
Melton chỉ vào tấm phong bì màu da bò trong tay cô. “Là nó phải
không?”
Cô đã gọi điện cho ông từ lúc còn ở nhà, nói với ông những gì mà Dan
nghĩ là anh đã phát hiện ra, và nhờ ông xem nó. Cô đưa ông cái phong bì
cùng với tờ giấy màu vàng xé ra từ sổ tay của Dan, trên tờ giấy là những
dòng chữ ghi lại các thời điểm mà anh nhận thấy sự thay đổi vị trí của cánh
cửa nọ.
Melton lấy cái đĩa ra khỏi phong bì và nhét nó vào máy vi tính của ông.
Ông nhìn vào màn hình. Tracy bước tới đằng sau ông và nhìn qua vai ông
khi ông gõ một phím để mở video lên và bắt đầu xem nó.
Sau vài giây xem xét, ông nói: “Nhìn qua thì nó có vẻ là thật.” Ông chỉ
ra. “Thanh thời gian hiển thị ngày và giờ nằm ở góc dưới bên phải màn
hình.”
“Cánh cửa đó kia kìa.” Tracy nói, vươn tay qua vai ông để chỉ vào văn
phòng đối diện với văn phòng của Leah Battles qua hành lang.
Melton vừa tiếp tục xem video vừa nói. “Và cô cần tôi nói với cô liệu cô
đang bị điên, hay căn cứ Hải quân có ma, hay đoạn video đã bị chỉnh sửa.”
“Chính xác.”
“Đây có phải là một bản sao không?”
“Đoạn video này ư? Đúng thế.” Cô nói, nhớ lại cuộc trò chuyện với
Rebecca Stanley.
“Hừm.”
“Gì thế?”