CĂN PHÒNG CẤM - Trang 44

sáng…..” nhưng vẫn không thành công. Khi đếm đến số 375, Thảo lại ngồi
dậy. Nó cảm thấy đầu đau như búa bổ , miệng mồm khô ran.
Thảo bước xuống giường, vừa đi vào nhà bếp để tìm một chai nước lạnh,
vừa nghĩ: “Mặt mũi mình ngày mai chắc là đáng sợ lắm!.. Nhưng ơ kìa….
bây giờ đã là ngày mai rồi ! Mình phải cố ngủ mới được!”
Sàn nhà bếp kêu kẽo kẹt dưới mỗi bước chân Thảo. Tiếng rầm rì của máy
tủ lạnh đột ngột nổi lên khiến Thảo giật nẩy người. Nó mở tủ lạnh, cúi
xuống lấy một chai nước. Bỗng có một bàn tay nắm lấy vai Thảo.
- Áiii !
Thảo hoảng hốt la lên và làm rớt chai nước xuống đất. Nước lạnh đổ lênh
láng thành vũng duới chân Thảo. Thảo nhảy lui lại nhưng đôi chân trần của
nó đã ướt sũng.
- Nguyên! Em làm chị sợ ! Chuyện gì mà em thức dậy giờ này !
- Còn chị, chị cũng vậy ! – Nguyên hỏi lại. Nó vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, đầu
tóc rối tung.
- Chị không ngủ được. Giúp chị thấm khô vũng nước này đi!
- Đâu phải em làm đổ nước mà chị bắt em làm.
Thảo cãi lại bằng một giọng sắc bén:
- Lỗi của em khiến chị sợ nên chai nước mới rớt xuống đất.
Rồi Thảo vớ lấy một cuộn giấy trên bàn bếp, xé ra một xấp đưa cho
Nguyên:
- Nhanh lên!
Thảo – Nguyên quì xuống sàn bếp và nhờ ánh đèn hắt ra từ chiếc tủ lạnh
đang mở hé ra, cùng bắt đầu lau khô vũng nước.
- Trong trí em có cả mớ chuyện để suy nghĩ nên em không tài nào ngủ
được.
Thảo nhíu mày nhìn em đáp:
- Chị cũng vậy!
Thảo định nói thêm điều gì nữa nhưng có một âm thanh vang lên trong đêm
vắng khiến nó dừng lại. Đó là một tiếng than van ai oán, một giọng rên rỉ
buồn thảm.
- Tiếng gì vậy chị Thảo ? – Đôi mắt Nguyên đã tố cáo sự kinh sợ của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.