CĂN PHÒNG CẤM - Trang 50

Thảo vừa bắt đầu định nêu những thắc mắc của nó thì ông Bình đã gạt
ngang:
- Ba bảo tụi con ăn đi, nghe chưa ?
Nguyên vẫn tiếp tục kèo nài:
- Nhưng ba phải cho con biết cái gì đây mới được chứ ba. Ngửi thấy không
ngon chút nào ba à!
Ông Bình có vẻ mất kiên nhẫn:
- Khi ăn rồi các con sẽ thích cái vị của nó . Nó ngọt lắm!
Nhìn cái chất “bí mật” trong chén, tứ chi Thảo như hoàn toàn tê liệt vì sợ
hãi. Thảo liếc nhìn Nguyên, nhu muốn nói : “Ba có vẻ nôn nóng muốn thấy
chúng ta nuốt cái thứ nầy ngay. Trước đây có bao giờ ba đụng tới việc nấu
ăn đâu, tại sao hôm nay lại đích thân nấu món này? Và tại sao ba cứ không
chịu cho chúng ta biết cái này là cái gi ? Chuyện gì đã xảy ra ở đây?”
Nét mặt của Nguyên cho Thảo biết em nó cũng đang có cùng những câu
hỏi như vậy.
“Phải chăng ba định làm một thí nghiệm trên người chúng ta? Cái chất sền
sệt xanh biếc nầy cũng sẽ khiến chúng ta biến đổi, sẽ làm hại chúng ta?
Đầu chúng ta cũng sẽ mọc đầy lá cây ?”
“Ồ, toàn là những câu hỏi ngu xuẩn”- Thảo cố xua đuổi những tư tưởng ấy
ra khỏi óc. Có điều Thảo biết chắc là Thảo vẫn còn sợ món ăn ba nó đã nấu
và ông cứ khăng khăng nhất quyết bắt buộc chị em Thảo nuốt vào. Ông cọc
cằn nói lớn:
- Hai đứa bây làm sao vậy ? Cầm muỗng lên. Múc bỏ vào miệng đi chứ .
Tụi bây còn chờ gì nữa ?
Thảo và Nguyên thọc muỗng vào chén xúp rồi dừng lại, không dám đưa cái
chất xanh nhão kia vào miệng.
Cả hai đứa không thể nào làm chuyện ấy được.
Ông Bình đập mạnh tay xuống bàn hét lên:
- Ăn ngay! Ăn ngay! Ăn cho hết!
Thảo áo não than thầm:
“Ba không cho chúng ta sự lựa chọn nào khác nữa rồi!”
Thảo run rẩy bắt buộc đưa chiếc muỗng lên môi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.