CĂN PHÒNG RỰC LỬA - Trang 11

- Bà Henderson cho biết rằng đã nhìn thấy qua khung cửa

kính - mà bình thường được che kín bởi tấm màn - nhìn ra phía
hàng ba. Không, tôi chưa nói chuyện này với Lucy cũng như Edith...
(Anh ta ngập ngừng rồi tiếp với một nụ cười ngượng nghịu). Sở dĩ
tôi không nói với họ là vì phần hai của những điều mà bà
Henderson đã trông thấy làm tôi bối rối. Theo như bà Henderson thì
người phụ nữ ăn mặc theo lối thời trang xa xưa ấy sau khi trò
chuyện với ông bác của tôi, đã quay trở ra bằng một cánh cửa
không có trong phòng.

- Một chuyện ma chăng ? Stevens hỏi.

- Tôỉ có cảm tưởng rằng, Mark nhấn mạnh, đây là một cánh

cửa đã bị xây bít cách đây hai trăm năm. Từ trước tới nay, ở
Despard Park không hề có ma. Đây có thể là một yếu tố sinh động,
nhưng theo tôi thì nên tránh những chuyện như thế nếu chúng ta
còn muốn đón tiếp bạn bè đến nhà. Không, đúng hơn tôi nghĩ rằng
ở bà Henderson đã có một cái gì đó bất ổn.

Nói đến đây, anh ta từ giã khi hoàng hôn phủ xuống.

Mặc dù không có một sự liên quan nào, tuy vậy, khi ngồi trong

toa xe lửa, Stevens vẫn không ngăn được phải so sánh những lời của
Mark Despard với câu chuyện của Morley vào buổi xế trưa. Một nhà
văn sống ẩn dật, Gaudan Cross, có cái say mê được in hình ở bìa sau
của những tác phẩm, mặc dầu ông ta không phải là người thích phô
trương. Một nhà triệu phú, Miles Despard, cũng sống ẩn dật, đã từ
trần vì chứng bệnh dạ dày và người ta đã tìm thấy dưới gối của ông
một khúc dây có chín gút, sau cùng là một phụ nữ với trang phục
thời xưa - không biết rõ thời nào - được thấy rời khỏi phòng qua
một cánh cửa đã được xây bít cách đây hai thế kỷ. Có thể nào một
tác giả giàu tính tưởng tượng xây dựng được một tiểu thuyết mạch
lạc dựa trên những yếu tố rời rạc này không ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.