CĂN PHÒNG RỰC LỬA - Trang 13

Hai

Chẳng thể nào là một sự nhầm lẫn hay trùng hợp. Chính cái

tên cũng là tên vợ chàng: Marie d’Aubrey. Những đường nét của
khuôn mặt đang chìm đắm trong một trạng thái mà người chồng
biết rất rõ. Người đàn bà mà bảy mươi năm về trước đã bị án trảm là
người thân của vợ chàng, có thể đó là ngoại của nàng nếu ta căn cứ
theo năm tháng và cái vẻ giống đến lạ lùng của họ. Người đàn bà
này cũng có cái nốt ruồi ở khóe miệng, y hệt như Marie và bà mang
chiếc vòng đeo cổ xưa mà Stevens trông thấy hàng trăm lần trên
cánh tay của Marie. Cái viễn ảnh được thấy nhà xuất bản đang làm
cái việc tung ra một tác phẩm có in hình vợ chàng như là một bà
chúa thuốc độc, chẳng thích thú gì. Phải chăng vì chuyện này mà
Morley đã yêu cầu gặp chàng vào giờ đầu của ngày thứ hai ? Không,
hẳn nhiên là không. Nhưng dẫu sao...

Stevens gỡ tấm ảnh ra để quan sát kỹ hơn, và lòng chàng chợt

dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Chàng không thể phân tích nó trong
lúc này, nhưng tình yêu trọn vẹn và lớn lao mà chàng dành cho
Marie đã tạo ra cho chàng cái cảm giác này. Bức ảnh được ghim trên
một tấm bìa cứng và thời gian đã làm ố vàng đôi chỗ. Ở mặt sau, có
địa chỉ của nhà nhiếp ảnh: Perricher và các con, 12 đường Jean-
Goujon, Paris (quận VIII). Ở phía dưới, với dòng mực mà giờ đây đã
xỉn màu, ai đó đã ghi: Em Marie rất, rất thân yêu của anh, Louis Dinard,
6 tháng giêng 1858
. Là tình nhân hay chồng ?

Điều gây bối rối nhiều nhất cho Stevens là vẻ mặt của người

đàn bà đó. Bức ảnh không chụp phần dưới chân và hình bà ta nổi
lên trên một tấm phông vẽ hình cây cối. Dáng đứng của bà không tự
nhiên, như sắp ngã về một bên và bà tì tay lên trên một chiếc bàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.