CĂN PHÒNG RỰC LỬA - Trang 14

tròn nhỏ có phủ một tấm khăn ren. Chiếc áo cao cổ của bà như được
may bằng một thứ vải mỏng óng mịn và bà ta hơi ngước đầu về
phía sau. Mặc dầu mái tóc vàng sậm đó được chải theo kiểu mà nay
không còn hợp thời nữa, người phụ nữ này chính là Marie. Khuôn
mặt nàng

trực diện với

ống kính, nhưng ánh mắt hơi nhìn về xa

xăm, đôi mắt sáng với hàng mi dài của nàng có cái vẻ mà Stevens
thường gọi là nét hoài cảm. Đôi môi hé mở một nụ cười dịu dàng và,
mặc dầu chiếc áo, cái kiểu tóc, chiếc khăn ren và hậu cảnh như tạo
nên cho bức ảnh một vẻ phai nhạt, cái ấn tượng mà bức ảnh mang
lại thì khác hẳn.

Bối rối, Stevene nhìn xuống hàng chữ "lên đoạn đầu đài vì can

tội sát nhân". Trường hợp này thật hiếm hoi.

Stevens muốn tự nhủ rằng đây chỉ là trò đùa của một kẻ kỳ

quặc và bức ảnh này là của vợ chàng, nhưng chàng biết không thể
nào. Và rồi, dẫu sao đi nữa, nếu đây là bức ảnh của bà ngoại Marie,
thì sự trùng hợp ấy, tuy đáng kinh ngạc thật, những không có gì lạ
lùng cả. Bà ấy đã bị xử trảm, cứ cho là như thế đi, nhưng rồi sau đó
?

Mặc

dầu họ đã thành hôn từ ba năm nay, Stevens vẫn chưa biết

nhiều về những mối quan hệ của vợ và chàng không hề tỏ ra tò mò
về những chuyện đó. Chàng biết nàng xuất thân từ Canada, nơi đó
nàng đã sống trong một ngôi nhà cổ xưa, tương tự như ngôi nhà ở
Despard Park. Họ đã quen nhau ở Pari và kết hôn trong vòng mười
lăm ngày sau đó. Mộng mơ như trong tiểu thuyết, họ đã làm quen
với nhau trong khuôn viên của một khách sạn xưa cũ, gần như
hoang phế, cạnh phố St Antoine. Stevens chẳng còn nhớ con đường
ấy... Xem nào, sở dĩ chàng đến khu phố đó là vì Welden, bạn của
chàng, một giáo sư Anh văn và là người rất say mê những vụ án
hình sự. Welden đã nói với chàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.