CĂN PHÒNG RỰC LỬA - Trang 142

- Nếu thế... Brennan nói, nhưng ông lại im ngay khi trông thấy

cô Corbe bước vào, theo sau là Mark.

Cô y tá vẫn mặc áo măng tô, nhưng cởi mũ. Stevens vẫn còn bị

ám ảnh bởi mái tóc; chàng hy vọng rằng tóc cô ta là màu nâu, nhưng
thật ra thì là màu vàng nhạt, hoàn toàn tương phản với khuôn mặt
chữ điền và đôi mắt nâu của cô. Nhìn chung thì khuôn mặt này có
vẻ khả ái, nếu nó không lộ vẻ ưu tư hay là nỗi lo lắng duy nhất về
chức năng nghề nghiệp của mình. Brennan trịnh trọng mời cô ngồi:

- Này cô Corbe , chiều hôm qua một thanh tra cảnh sát tên là

Partridge có đến gặp cô và cô khai báo với ông ta, có phải thế không
?

- Vâng, tôi trả lời những câu ông ấy hỏi.

- Đúng, đây là điều tôi muốn hỏi. (Brennan xem xét tập hồ sơ

của ông). Cô có khai rằng vào khoảng từ 18 đến 23 giờ tối thứ bảy 8
tháng tư, một chiếc lọ đựng những viên mócphin với liều lượng
khoảng một phần tư hạt bị đánh cắp từ trong phòng của cô ?

- Thì quả đúng là mócphin ! Mark nói.

- Anh có để cho tôi nói

không

? Brennan nạt. Sau khi phát hiện

bị mất cắp, theo cô nghĩ, ai là thủ phạm ?

- Trước tiên, tôi nghĩ là ông Miles Despard lấy cái lọ. Ông

thường muốn sử dụng mócphin, nhưng dĩ nhiên là bác sĩ Barker từ
chối, không muốn cho ông dùng. Có hôm, tôi bắt gặp ông cụ đang
lục lọi trong phòng tôi, và vì thế tôi nghĩ đến ông.

- Sau khi phát hiện lọ thuốc bị mất, cô đã làm gì ?

- Thì tôi đi kiếm, cô y tá trả lời như thể cô nhận thấy rằng

người đối thoại với cô quả thật quá ngu ngốc. Tôi có hỏi chị
Despard, nhưng không quan tâm lắm bởi vì tôi nghĩ rằng ông Miles
lấy cái lọ. Và rồi thế nào tôi cũng lấy lại được. Nhưng sau đó ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.