CĂN PHÒNG RỰC LỬA - Trang 164

- Ừ nhỉ ! Stevens đồng ý.

- Tôi thì không nghĩ như vậy, Brennan cãi lại. Thưa ông

Despard, ông chớ quên cậu em Ogden của ông. Chính anh chàng
tinh quái này cũng nghi ngờ một điều gì đó. Nhưng, chúng ta thì
chẳng biết phạm vi am tường vụ án của gã đến đâu và nhất là vợ
chồng Henderson lường tính đến đâu sự am hiểu

của gã. Ngược lại,

họ biết rằng Ogden Despard không phải là người chịu ở yên. Chính
vì thế, vì bản tánh nôn nóng của phụ nữ, bà Henderson chấp nhận
bất trắc và ra tay trước chăng ?

Một lần nữa, Brennan quay về phía cái tủ xây sát tường, ông

cau mày:

- Điều mà tôi muốn biết là vai trò của chiếc tủ này, bởi vì tôi có

linh cảm rằng nó giữ một trò gì đó. Tôi không muốn nói rằng đây là
một cái tủ đáng nghi ngờ, nhưng phải chăng anh phát hiện tách
thuốc độc ở nơi đây ? Tôi muốn biết tại sao kẻ sát nhân lại để cái
tách ở trong tủ ? Tại sao cái ly đựng sữa vô hại và tách đựng thuốc
độc lại được cất chung ở trong cái tủ này chứ ? Tại sao lại có cả con
mèo vào đây, và hình như là nó uống trong cái tách ? (Bàn tay ông
mân mê mớ áo quần treo trên giá.) Ông bác quả có rất nhiều quần
áo, thưa ông Despard...

- Vâng, tối hôm qua tôi cũng có nói với các bạn của tôi rằng

bác Miles bỏ qua phần lớn thời gian của mình để ăn mặc, chỉ vì đó là
thú vui duy nhất của ông, thế thôi. Nhưng ông bác không muốn cho
chúng tôi biết cái tật đó...

- Đây chưa hẳn là thú vui duy nhất của ông bác đâu, một

giọng vừa xuất hiện nói.

Edith Despard bước vào phòng bằng lối cửa hành lang mà

chẳng ai hay biết. Khuôn mặt của nàng lộ một vẻ mà họ không thể
giải thích và mãi lúc sau, họ mới hiểu được. Ánh mắt của nàng biểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.