CĂN PHÒNG RỰC LỬA - Trang 30

- Mark muốn nói là hầu hết các bác sĩ, vì sợ tai tiếng nên

không chịu xét nghiệm tử thi trong những điều kiện như thế này.
Chính vì thế mà anh đã nhờ đến tôi.

- Tôi nào muốn nói như thế !

- Này anh bạn, tôi hiểu anh mà, Partington nói khi nhìn

Stevens. Nhưng tốt hơn, ta nên nói rõ cái vị thế của tôi trong vụ này.
Cách đây mười năm, tôi là chồng chưa cưới của Edith, chị của Mark.
Tôi là bác sĩ giải phẫu và dạo đó, tôi có khá đông khách ở New York.
Tôi có tiếp tay cho một vụ phá thai - quí vị khỏi cần quan tâm đến lý
do nhưng xin hiểu rằng tôi nghĩ đó là lý do chính đáng và tôi bị phát
hiện. Báo chí mặc sức công kích và sau đó, đương nhiên tôi bị khai
trừ ra khỏi y sĩ đoàn. Điều này chẳng mấy quan trọng bởi tôi có tiền
của, nhưng Edith thì vẫn luôn nghĩ rằng người đàn bà mà tôi giúp
đỡ đó là... Tóm lại, đây là chuyện xa xưa. Từ dạo ấy, tôi sống rất đầy
đủ tại Anh quốc nhưng cách đây một tuần, Mark gọi điện bảo tôi về
đây - anh nói sẽ giải thích rõ mọi việc cho tôi - và tôi đã đáp chuyến
tàu đầu tiên để hiện diện hôm nay. Bây giờ, anh đã biết hết rồi đấy.

Stevens đứng dậy và lấy ra từ tủ búp phê một chai uýt ki, chai

nước và ba cái ly. Chàng nói:

- Mark, tôi sẵn sàng giữ bí mật cho anh, nhưng giả thử anh

phát hiện được những yếu tố đủ chứng thực cho sự nghi ngờ của
anh ? Giả thử bác anh đã bị ám hại ? Anh sẽ tính ra sao ?

Mark đưa tay lên trán:

- Chỉ có trời biết ! Cái câu hỏi này khiến tôi gần phát điên. Tôi

phải làm gì đây ? Nhúng tay vào một tội ác để trả thù cho một tội ác
đầu tiên ? Không, cám ơn, tôi chưa đến nỗi yêu thương ông bác tôi
để làm như vậy... Nhưng chúng ta cần biết. Chúng ta không thể tiếp
tục sống với một tên sát nhân. Hơn nữa, bác Miles không chết đột
ngột. Cơn đau của ông đã khéo dài và ai đó đã cố tình nuôi dưỡng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.