Bốn
-
Ông bạn hãy bình tĩnh, Partington nói khi nghiêng người về
phía trước, tôi xem đó là một yếu tố thuận lợi. Nhưng có thể nào cái
bà già đó...
Stevens pha cho ông ta một ly uýtki xô đa. Vị bác sĩ cầm lấy và
uống với vẻ thư thái của người sành điệu.
- Trong một vụ án như thế này thì tất cả mọi chuyện đều có thể
xảy ra, Mark mệt mỏi nói. Nhưng tôi không tin rằng bà Henderson
nói dối hay ưa thích sự huyền hoặc. Bà ưa ngồi lê đôi mách, nói
chuyện nhảm nhí, đúng thế, nhưng dẫu sao vợ chồng bà đã sống
với chúng tôi từ thuở tôi còn bé. Bà là vú nuôi của Ogden. Hẳn bạn
còn nhớ Ogden, em trai của tôi. Hắn đã vào trung học khi bạn sống
ở Anh quốc... Không, bà Henderson rất quyến luyến gia đình chúng
tôi và bà rất mến Lucy. Hơn nữa, bà không hề biết là bác Miles đã
chết vì bị đầu độc. Bà tin ông bác qua không nổi cơn bệnh đường
ruột và nghĩ rằng chuyện mà bà đã thấy chỉ là một sự cố không
quan trọng. Chính vì thế mà tôi phải nhọc công để khuyên bà kín
tiếng !
- Khoan đã, Stevens nói xen vào. Có phải câu chuyện của bà
Henderson có liên quan đến một người đàn bà bí ẩn ăn mặc theo lối
xưa, đã biến mất sau một cánh cửa không hề có ?
- Đúng, Mark bứt rứt thú nhận, và chính điều đó đã làm cho
mọi chuyện trở thành vô nghĩa. Hẳn anh còn nhớ cái phản ứng của
anh ngày hôm đó, khi tôi kể anh nghe chuyện này. Thôi, tốt hơn tôi
nên kể lại từ đầu cho mấy anh, Mark nói khi lấy ra một túi nhỏ
đựng thuốc lá và vẫn lấy một điếu như thói quen của anh. Giờ