CĂN PHÒNG RỰC LỬA - Trang 49

Từ hơn một thế kỷ rưỡi nay, ngôi nguyên đường cách nhà năm

mươi thước vẫn được khóa kín. Người ta đã đến đó bằng một lối đi
lát đá không qui cách trông rất ngoạn mục và bên cạnh lối đi là căn
nhà mà dạo xưa được dành cho một tu sĩ mà giờ đây của vợ chồng
Henderson. Ngõ vào hầm mộ nằm bên dưới lối đi.

Chúng ta phải nhấc lên khoảng hai thước khối đá lót và, vì

phải tiến hành nhanh chóng, nên đương nhiên phải có hư hại.
Chúng ta sẽ sử dụng một chục cái đòn bẩy bằng thép để thọc sâu
xuống những phiến đá. Bên dưới chúng là một lớp đất và sỏi dày
khoảng hai mươi phân, rồi đến những tấm đá lớn chận kín huyệt.
Tấm đá này dài khoảng hai mươi thước, rộng một thước và cân
nặng nửa tấn. Cái khó nhất là làm sao phải luồn đòn bẩy bên dưới
và nâng tấm đá lên. Tôi biết đó là một việc nặng nhọc...

- Chắc rồi, Partington nói, vỗ tay vào đùi với vẻ dứt khoát, tốt

hơn ta nên tiến hành càng sớm càng tốt. Nhưng này, anh đã muốn
không ai biết... Vậy anh có tin rằng sau khi chúng ta đã gây ra
những chuyện hư hại như thế, liệu, chúng ta có thể sắp xếp lại như
cũ hầu không ai có thể phát hiện ?

- Dĩ nhiên là với tôi hay Henderson thì có thể nhận thấy ngay,

nhưng những người khác thì chắc hẳn là không. Những lớp đá lót
không qui cách này chẳng hề được tu sửa và trong khi mai táng,
không ít phiến đã đã bị vỡ.

Mark đứng dậy với vẻ như không muốn ngồi yên nữa, và nhìn

đồng hồ.

- Bây giờ là chín giờ rưỡi. Vì tất cả chúng ta đều đồng ý nên

chúng ta sẽ tiến hành càng sớm càng tốt. Chẳng có ai ở đó để quấy
rầy chúng ta. Chúng tôi đến đó trước, còn anh, Ted, ăn tối đi rồi đến
gặp chúng tôi. Nhớ mặc quần áo cũ...

Anh ta ngưng bặt trong một vẻ cảnh giác, rồi nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.