CĂN PHÒNG RỰC LỬA - Trang 62

- Hãy để yên cho những ý nghĩ đen tối của tôi ! Mark khôi hài

đáp - Bạn muốn nói sao ? Chúng ta không thể tin vào chứng cớ mà
chúng ta nhìn thấy ? Anh nghĩ thế nào, Ted ?

- Tôi không muốn nói cho anh về những điều mà tôi đang

nghĩ, Stevens trả lời. Đó chính là sự thật, bởi chàng đang nghĩ tới
những lời của Marie: Đêm nay, anh sẽ khai quật một hầm mộ và
theo em nghĩ thì anh sẽ chẳng tìm thấy gì...

Chàng cố không để lộ điều gì trên nét mặt và uống cạn tách cà

phê, chàng ngả người ra sau ghế. Khi làm như thế, chàng nhận thấy
có một vật cộm trong túi và sực nhớ đó là cái phễu mà ban nãy
chàng dùng để rót

dầu vào hai cây đèn bão. Để rảnh tay, khi Mark

trao cho chàng đòn bẩy và búa thợ rừng, chàng vô tình nhét nó vào
túi quần. Chàng từng nghe nói có những người không thể chịu
đựng nổi khi phải trông thấy một con mèo hay một vài loại hoa hoặc
nữ trang... nhưng sự kinh sợ của Marie thì lại vượt quá sự hiểu biết.
Tựa như khi ta thụt lùi trước một xẻng than hay khước từ một
phòng đánh bi da.

- Thưa bác sĩ, ông có thể đưa ra một giải thích ? Chàng hỏi để

cắt đứt với những ý nghĩa đó.

- Yêu cầu anh đừng xài chữ bác sĩ với tôi, Patington nói, nhìn

đóm lửa ở đầu điếu thuốc. Theo tôi, lại một lần nữa, chúng ta phải
đương đầu với một bài toán hóc búa, đó là căn phòng đóng kín,
nhưng ở đây có phần phức tạp hơn. Chẳng những chúng ta phải
giải thích là bằng cách nào tên sát nhân vào một căn phòng đóng kín
rồi sau đó đi ra mà chẳng ai hay biết, mà hơn nữa chúng ta đang
đứng trước một căn phòng kín thật đặc biệt - một hầm mộ bằng đá
tảng, không cửa sổ và được đóng kín, không phải bằng một cánh
cửa mà bằng một phiến đá nặng nửa tấn, ở bên trên lại còn hai mươi
phân cát và sỏi, rồi tất cả được lấp lại bằng những phiến đá tô xi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.