CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 600

CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU

Bút Ngữ

www.dtv-ebook.com

Đông Du Chương 1

Năm Canh Dần (1890), một ngày gần tết Nguyên đán. Cậu Ấm Ngô

Quang Đoan khoác tay nải, chân đi đất, từ nơi trọ học về quê nhà. Chân
mỏi, miệng khát, cậu vào bếp uống nhanh bát nước vối, rồi ra ngõ ngóng
mẹ.

Bà Hoàng hối hả đội thúng thóc từ chợ về, chợt thấy con, bà nghẹn

ngào: "Người ta đồn... cha mất rồi! - Bà gạt nước mắt tiếp: - Con lên hỏi
ông lý xem sao?"

Quang Đoan bàng hoàng, sửng sốt, chỉ kịp "vâng" rồi bước vội đến

nhà lý trưởng. Lý trưởng bảo: "Đúng đấy, quan huyện đã có giấy báo!".

Đoan quệt giọt nước mắt lăn trên má, vội vã ra về. Cậu vừa đi vừa

nghĩ: - Cha mới năm mươi chín tuổi mà sao đã qua đời. Suốt gần chục năm
cha vào rừng, mộ quân đánh Pháp, không một lần về thăm nhà...

Bà mẹ ngồi bậc cửa, chăm chắm nhìn ra ngõ chờ con. Thấy con nói:

"Cha mất thật rồi", bà tru lên khóc thảm thiết. Đoan cũng trào nước mắt.

Ngay sau đó, Cả Đàm, anh con ông bác của Đoan nghe tin, vội vã đến

hỏi han. Thân gia, tộc thuộc lần lượt về chật ngôi nhà tường đất mái rạ. Ai
cũng bày tỏ lòng tiếc nhớ ông Hoàng, ngỏ lời phân ưu với bà và các con.

Cả Đàm và mấy vị chú bác trong họ giúp Đoan thiết lập bàn thờ, đặt

bài vị, bát hương, đèn nến, khấn lạy theo gia lễ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.