CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 606

CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU

Bút Ngữ

www.dtv-ebook.com

Chương 2

Khó khăn không ngờ xảy ra. Mải chạy nên Cai Bộc quên Đoan, chếch

đi hướng khác. Đoan hú to mấy tiếng để Bộc nghe và tìm lại. Nhưng Bộc
đã đi xa. Đoan nghĩ: Bộc quen đường lên núi Cháu, vì Bộc đã theo nghĩa
quân cụ Hoàng mấy năm ở vùng này. Lo nhiều là cho Đoan. Chỗ rừng rậm,
suối sâu này, khó gặp dân mà hỏi đường.

Nghỉ một lúc, Đoan soát lại khẩu súng, buộc cẩn thận vào dây quang

rồi gánh đi. Vừa bước lắp xắp cậu vừa trông ngóng, may ra thấy nhà dân
hoặc người đào củ, săn thú mà hỏi đường. Đi thêm một lúc lâu, cậu bỗng
thấy thấp thoáng một mái nhà nhỏ. Mừng quá, cậu bước nhanh hơn, thấy
rải rác dăm, ba mái nữa. Trông thì gần mà đi thì xa, cậu phải tìm một khúc
suối nông để tắt qua. Vừa tới bờ thì gặp hai thổ dân vừa từ rừng về. Một
người vác nỏ, một người vác con hoẵng bị thương, máu còn rỉ. Đoan chào,
họ không trả lời. Họ nhìn chăm chăm vào mặt Đoan rồi nhìn khẩu súng, vẻ
nghi ngại. Một lúc sau, người vác nỏ mới cất giọng lơ lớ, nói tiếng Kinh
với Đoan:

- Mày đến bản tao làm gì?

Đoan cố ra vẻ tươi tỉnh để người ta khỏi nghĩ xấu về mình:

- Tôi đi bán muối. Khẩu súng này để phòng cướp.

- Nhưng súng ấy là của thằng Tây?

- Tôi cướp của chúng nó!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.