CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 608

Đoan đưa gánh muối vào nhà. Ông già châm lửa vào bấc đèn dầu sở,

rồi sờ sẫm nấu bột ngô. Trong ánh lửa lấp loáng của chiếc bếp đặt giữa nhà,
Đoan thấy ở đầu giường ông già có thanh phạng, lưỡi bầu bầu, mũi nhọn
hoắt, bỗng sinh nghi ngại...

Bát bột ngô thơm thơm, miệng ăn thấy ngon nhưng lòng không yên,

mắt Đoan chốc chốc lại liếc thanh phạng. Cái ông già to khỏe này khoảng
trên dưới năm mươi tuổi. Nếu xảy chuyện xấu thì phải đối phó thế nào. Lúc
này bọn Pháp vừa đóng đồn vừa mua chuộc kẻ gian ở các làng gần đồn, lừa
bắt nghĩa quân. Ông già và những người thổ dân ở đây tốt hay xấu. Ông ta
có thể lấy súng và lấy cả đầu Đoan nộp cho Pháp để lấy thưởng...

Ăn xong, ông già bảo Đoan nằm nghỉ, rồi mở cửa đi. Vẻ lầm lì của

ông khiến Đoan lo ngại. Trời tối, ông đi đâu, làm gì, Đoan càng không yên
tâm. Cậu lại đầu giường ông, sờ thanh phạng, không thấy. Bên ánh than
hồng, cậu đem khẩu súng cướp được của tên ngụy, soát lại băng đạn, đề
phòng biến cố...

Truyện đư.ợc cậ.p nhật .nhanh nhất tại ir.ead.vn

Lâu lâu, ông già trở về, đeo thanh phạng sau lưng. Thấy ông nhìn

mình với ánh mắt bình thản, Đoan bớt lo.

Nằm bên bếp ấm mà khó ngủ, Đoan muốn dò hỏi đôi chút về tung tích

ông già, nhưng khó hỏi, đành thôi. Ông già cũng chỉ nói với Đoan vài câu
rồi ngủ say, ngáy khò khò.

Gánh nặng, chạy cả ngày khá mệt, Đoan ngủ thiếp lúc nào. Sáng sau

bừng tỉnh đã thấy ông già bưng rá sắn ra và bảo: - Ăn rồi hãy đi!

Thấy qua đêm mà bình yên, Đoan biết ông già này không hại mình.

Cậu cùng ông ăn sắn, rồi hỏi đường lên núi Cháu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.