CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 353

phải coi "quân lệnh như sơn". Chớ làm cho chuyện bé xé ra to, quân tướng
dưới trên xích mích, làm yếu thế lực.

Hoan lắng nghe. Ông vẫn chưa nguôi giận về sai trái của Kiều: Đối

với lệnh trên, không nghiêm cẩn tuân thủ; đối với người của quân doanh thì
khinh thường... Thôi được, ông sẽ cố làm theo lời thượng quan, kiềm chế
nỗi bực. Nhưng nếu Kiều không biết điều, ông sẽ "một chọi một"cho Kiều
biết thế nào là lễ độ?

Quang Bích thảo bức thư gửi Kiều, nhắc lại: - Khi Tiên Động bị giặc

vây, Kiều cần phối chiến, giải vây. Lời lẽ ôn tồn nhưng nghiêm nghị, ông
khuyên Kiều đừng tái diễn sự án binh bất động. Ông muốn Kiều xem thư
mà nhận rõ trọng trách; thấy khiếm khuyết mà không bất bình. Từ đó mà
chủ động tránh va chạm với Hoan. Ông bảo Hoan lấy ngựa đi cho nhanh.

Cùng hai nghĩa quân tùy tùng, Hoan xuyên rừng đến nơi đóng quân

của Kiều.

Con ngựa Hoan cưỡi là của Vĩnh Phúc tặng Quang Bích, thuộc nòi

Mông Cổ, sức khỏe chạy nhanh. Ngựa của hai tùy tùng theo không kịp.
Hoan vừa đi vừa dự tính sự không hay có thể xảy ra khi gặp Kiều và cách
đối phó. Mải nghĩ đến nỗi bỏ xa hai người tùy tùng...

Buộc ngựa gốc cây, Hoan vào thẳng nơi ở của Kiều. Người gác cổng

giữ lại, ông mới nhớ là phải cho họ xem thẻ bài. Thấy nhà Kiều đóng cửa,
Hoan cau mặt khó chịu. Đúng lúc ấy, người phụ tá của Kiều ra đón Hoan.
Qua câu chuyện, Hoan mới biết Kiều bí mật về quê làm lễ tang mẹ. Theo
lễ, người cư tang không làm việc quan.

Hoan trao lại phong thư của Quang Bích, để người phụ tá chuyển tận

tay Kiều. Xong việc, ông trở ra thì hai người tùy tùng mới tới. Hai con
ngựa của họ đổ mồ hôi vì chạy quá sức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.