Tệ hại hơn là họ cướp của dân, khiến dân nghi ngờ cả những đội quân
chân chính. Có nơi thấy nghĩa quân đến, dân lảng tránh; quân mất chỗ
nương nhờ.
Nỗi lo này chưa qua tiếp ngay nỗi lo khác. Nguyễn Phúc Thọ về tường
trình việc Pháp đã thỏa thuận với Xiêm: để quân Xiêm tiếp tục đóng ở
Thượng Lào, đổi lấy việc Xiêm không can thiệp vào việc của Pháp ở Tây
Bắc Bắc Kỳ, không mua trâu bò và bán súng đạn cho những người chống
Pháp... Thế là mưu thuật của Thuyết: liên kết với tướng Xiêm, gây khó cho
Pháp, đã bị phá vỡ.
Phúc Thọ còn nói: mới tìm được mấy lối đi hiểm trở, để tiếp tục đưa
vũ khí về cho nghĩa quân Quang Bích. Song cái khó gay gắt lúc này là ta
thiếu bạc trắng và trâu bò, để mua đổi súng đạn. Từ trong nước gửi ra ngày
càng ít; quyên góp của dân ta bên này cũng cạn dần.
Tôn Thất Thuyết cố giấu nỗi lo thắt ruột trước người thuộc hạ. Ông ra
vẻ bình thản nói với Phúc Thọ và cũng là nói với mình:
- Ta nghĩ kỹ xem còn cách nào khác không?
Phúc Thọ chợt nhớ và nói:
- Thưa thượng quan, tôi được tin nghĩa quân trong nước có ý lấy súng
giặc để đánh giặc. Lúc này giặc lập nhiều đồn lính ngụy. Có cái khó là thêm
nhiều người đánh ta. Nhưng cũng có cái hay là ta thêm nguồn lấy súng đạn.
Nghĩa quân Quang Bích vừa tập kích một đồn ngụy, thu 40 súng và nhiều
hòm đạn. Đường thương vận của tôi chạy ba tháng cũng chỉ đưa về được
bằng ấy, mà còn phải xuất vốn để mua.
Bạn đang đọc truyện t-ại- iREAD.vn--
Thuyết nhìn Phúc Thọ, mắt ánh lên niềm hy vọng: