CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 632

Cụ già chột dạ nhưng vẫn nói cứng:

- Ông không tin tôi nói thì cứ đốt nhà cho Nhưỡng chạy ra. Đốt mà

không thấy Nhưỡng thì ông phải đền nhà!

Vừa nói cụ già vừa dứt cái mành cho rơi đánh phạch, rồi tiếp:

- Mời ông vào mà khám nhà. Chưa khám mà đốt là tôi kêu làng. Nhà ở

kề nhau, nhà tôi cháy thì cháy lan cả làng.

Thấy ông già cứng cỏi, tên cai liền chùn. Hắn chả vào nhà, sợ Nhưỡng

từ xó xỉnh nào nhảy ra chẹt cổ hắn. Quay ra, hắn quát bọn lính: - Ăn nhanh
rồi cút!

Nhưỡng thoát nguy. Ông ra khỏi quan tài, vái cụ già rồi lẻn về nhà,

chui vào hầm kín. Đêm xuống, ông bơi sông sang làng bên, gặp anh em để
họ khỏi hoang mang.

Được tin Nhưỡng bảo toàn được lực lượng, Ấm Đoan từ Kiến Xương

trở lại, cho hay đã vay của nghĩa quân Cả Cương được năm chục ró thóc.
Nhưỡng rất mừng, liền cho quân đi gánh về. Ông nói với Đoan:

- Càng ngày đánh địch càng khó. Bọn chó săn đánh hơi, bán tin cho

địch lấy tiền ngày càng nhiều. Chúng được quan thầy tạo thành điệp báo,
chui lủi khắp nơi, rất nguy hiểm. Quân ta thua, Đốc Đen bị hại là do chúng.

Ấm Đoan thấy chỉ một tên điệp báo nằm trong nghĩa quân, là có thể

làm chết tướng và tan cả một đội quân mạnh. Ông nói với Nhưỡng:

- Sự thực cho hay chỉ vài tên gian chui vào hàng ngũ ta, mà chúng hại

được ông Ngự sử Phạm Huy Quang, phá vỡ năm cái đồn. Ta phải coi việc
trừ gian, chống điệp là rất hệ trọng. Phải rà soát đội ngũ, loại trừ ngay mấy
đứa gian phi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.